Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đầu, một bộ phận nữ công nhân trong trại tỵ nạn tham gia quân Trấn Viễn, nhưng phần nhiều đều gia nhập các công xưởng dưới trướng Kim Phi.

“Ngươi chưa yên tâm về mấy các công xưởng của Kim tiên sinh sao? Họ sẽ không gài mẹ ngươi đâu, tay chân mẹ ngươi nhanh nhẹn thế kia, chắc chắn sau này sẽ rất tốt.”

Tỷ tỷ vỗ vai cô em họ, an ủi: “Hơn nữa, sau khi viết di thư xong cũng đâu có chết thật, có phải trước kia chúng ta chưa từng viết đâu? Không phải hồi sáng Thiết Tử ca đã nói rồi sao, kho lương thực của kẻ địch đã bị huynh đệ phi công đốt trụi, bởi vậy chúng mới cuống quá làm liều, chỉ cần chúng ta kiên trì thêm hai ngày nữa, chắc chắn bọn chúng sẽ rút lui!”

“Phía bắc là lãnh thổ của người Đông Man, cho dù lần này chúng ta đánh đuổi được chúng, lần sau chắc chắn bọn chúng cũng sẽ quay lại!”

“Bọn chúng có người, chúng ta không có người nào sao?” tỷ tỷ nói: “Khi tiên sinh biết chuyện ở nơi này, chắc chắn sẽ cử người đến cứu viện cho chúng ta. Nói không chừng ngày mai thuyền lớn phun khói đã đến rồi!”

“Đúng vậy, Kim tiên sinh sẽ không bỏ rơi chúng ta!”

Cô em họ gật đầu, để giấy trắng lên viên gạch, bắt đầu viết di thư.

Chuyện như thế xảy ra ở mọi nơi trên tường thành.

Khắp nơi trên tường thành đều là người đang cúi đầu viết thư, cũng có người không biết viết chữ, đi hỏi người bên cạnh.

Đây không phải là lần đầu nhân viên hộ tống và binh lính nữ viết di thư, sau khi viết xong tự giác gấp thư lại, viết lên mặt sau tên mình, gửi cho đội trường của mình.

Đội trưởng dùng dây bó di thư đội mình đem tới lại, viết số tiểu đội lên rồi giao cho trung đội phó.

Trung đội phó lại gộp các đơn vị lại thành xấp, sau đó để tất cả di thư vào trong một cái hộp, giao lại cho đại đội phó.

Cứ thế lớp này đến lớp khác, nửa tiếng sau, đội trưởng đội thân vệ đưa hai các sọt lớn đến trước mặt Lưu Thiết.

Theo quy định, nếu nhân viên hộ tống hy sinh trong trận chiến, di thư sẽ được gửi về người thân của người đó ở Xuyên Thục, nếu vẫn chưa chết, có thể tự lấy lại di thư của mình.

“Đưa hết xuống tầng hầm đi.” Lưu Thiết cũng đề di thư của mình vào trong sọt.

Lúc này, phía bắc và phía nam thành Du Quan đều bị vây hãm, bến tàu trên biển cũng bị kẻ địch phong tỏa, nên chỉ có thể giữ di thư lại trong thành.

Sau khi chiếm được thành Du Quan, Trương Lương đã ra lệnh đào một hầm trú ẩn trong sân một nhà quyền quý dùng để lưu trữ các tài liệu, tư liệu quan trọng của tiêu cục.

Lưu Thiết tin rằng, dù cho lần này họ có hy sinh hết và không thể giữ được thành Du Quan, chắc chắn sau này Kim Phi cũng sẽ giành lại thành Du Quan thêm một lần nữa.

Trương Lương biết hầm trú ẩn đó ở đâu, chắc chắn sẽ tìm được di thư của họ.

Sắc trời càng lúc càng tối, gió lạnh lướt qua tường thành, phát ra những tiếng rít chói tai.

Nhóm nhân viên hộ tống thực sự quá mệt mỏi, sau khi viết xong thư để gửi về nhà, không ít nhân viên hộ tống và binh lính nữ dựa vào tường thành mà ngủ, sương lạnh nhanh chóng đọng trên áo giáp sắt.

"Tướng quân, trên tường thành lạnh lắm, ngủ ở đây sẽ chết cóng đó."

Điền tiên sinh nói: "Hay là để mọi người nghỉ ngơi một lát đi."

"Nhưng lỡ như kẻ địch đột nhiên tấn công thành thì sao?"

Lưu Thiết đương nhiên biết không được ngủ trên tường thành, nhưng anh ta cũng không dám ra lệnh cho nhân viên hộ tống rút lui khỏi tường thành hết.

Trước kia nếu gặp phải chuyện kiểu này, Lưu Thiết sẽ để xe bắn đá ném vò dầu hỏa, như thế cho dù kẻ địch muốn đánh lén, phe ta cũng có thể nhìn thấy trước mấy trăm mét.

Nhưng bây giờ dầu hỏa bên trong thành không còn bao nhiêu, dùng để thủ thành còn không đủ, Lưu Thiết căn bản không đành lòng ném đi.

Hai hôm nay trời không trăng, ban đêm có thể nói là đưa tay lên còn không thấy được năm ngón tay.

Đừng nói đến trăng, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy nổi.

Nếu như kẻ địch nhân lúc ban đêm lẻn vào, e là đi được tới phía dưới chân tường thành thì nhân viên hộ tống mới phát hiện.

Nếu đến lúc đó mới đi triệu tập người trở lên tường thành thì không còn kịp nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK