Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khánh hầu!”

Trương Lương đi tới, giơ cánh tay còn sót lại chào nghi thức quân đội với Khánh Hoài.

Khánh Hoài chào lại, cười nói: “Hiện giờ ngươi là Thị lang bộ Binh, thống soái tiêu cục Trấn Viễn, chức quan cao hơn ta, về sau không thể chào ta trước như vậy!”

Nay dưới trướng Kim Phi và Cửu công chúa không có người tài để dùng, giờ Trương Lương có một đống danh hiệu, Thị lang bộ Binh và thống soái tiêu cục Trấn Viễn chỉ là hai trong số đó, nói đúng ra, Khánh Hoài thực sự thuộc quản lý của Trương Lương.

Cấp dưới khi xưa biến thành cấp trên hiện tại, Khánh Hoài lại cũng không hề cảm thấy mất cân bằng tâm lý, anh ta biết đây là Trương Lương xứng đáng có được.

Hồi Kim Phi còn săn thỏ ở trong núi thì Trương Lương đã đi theo y rồi, đến tận hôm nay vẫn chịu thương chịu khó, trung thành và tận tâm với Kim Phi.

“Nếu không có Hầu gia, ta có lẽ đã chết trên chiến trường từ lâu, phải chào hỏi mới đúng.” Trương Lương cười lắc đầu.

Anh ta biết Kim Phi đã từng đề nghị Cửu công chúa để Khánh Hoài nhậm chức ở bộ Binh, nhưng Cửu công chúa có thể là vì tránh hiềm nghi, nói Khánh Hoài không có chiến công lớn gì ở Xuyên Thục, không đủ để đảm nhiệm chức vị Thị lang bộ Binh, nên đã từ chối.

Trương Lương thậm chí hoài nghi, sự chi viện của quân Thiết Lâm lần này chính là công việc Kim Phi sắp xếp cho Khánh Hoài.

Lần này quân Thiết Lâm tiếp viện quá kịp thời, cộng với năng lực quân sự và tầm ảnh hưởng của Khánh Hoài, cho dù Kim Phi có cho Khánh Hoài đi làm Thượng thư bộ Binh thì cũng đủ tư cách.

Hầu hết các tướng lĩnh sẽ ít nhiều khiêm tốn khi đối mặt với tình hình hiện tại và nói những điều tâng bốc Trương Lương.

Nhưng Khánh Hoài từ trước đến nay không thích quan trường, cũng không thích trên thói khách sáo trên quan trường, đột nhiên đổi chủ đề, hỏi: “Tiên sinh đâu?”

“Tiên sinh ở trong nhà!”

Trương Lương chỉ vào khoảng sân nhỏ phía sau khu đất trống

Đốt khói hiệu xong, Kim Phi lại trở lại sân nhỏ, tập trung chế tạo đạn, bên ngoài tuy tiếng bom vang vọng khắp thung lũng, nhưng y cũng không đi ra xem xét.

Bởi vì Kim Phi cũng biết, đại cục đã được định đoạt, y có ra ngoài hay không cũng như nhau.

Thứ Kim Phi muốn bình định không phải chiến trường ở kênh Hoàng Đồng, mà là toàn bộ thiên hạ.

Cho nên y phải nhanh chóng sản xuất hàng loạt súng trường và đạn càng sớm càng tốt để không xảy ra trận chiến kênh Hoàng Đồng thứ hai.

“Vậy ta đi trước báo cáo tình hình chiến đấu cho tiên sinh.”

Khánh Hoài đang muốn đi đến tiểu viện, nhưng mới đi được hai bước đã thấy Kim Phi đi ra từ nhà đá.

Vừa rồi Kim Phi đã nhắc A Quyên đứng trông ngoài cửa, nếu Khánh Hoài tới thì gọi y ra.

Không phải muốn nghe Khánh Hoài báo cáo tình hình chiến đấu, mà là lâu lắm rồi không gặp Khánh Hoài, Kim Phi muốn gặp anh ta.

Một trận chiến này đã có quá nhiều người quen hy sinh, Kim Phi mặc dù biết rất rõ đây là cái giá mà chiến tranh phải trả, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Khánh Hoài sải bước đi tới trước mặt Kim Phi, thẳng lưng, chào Kim Phi theo nghi thức quân đội, la lớn: “Quân Thiết Lâm Khánh Hoài báo cáo tiên sinh!”

“Khánh hầu, vất vả rồi!”

Kim Phi vỗ vai Khánh Hoài: “Đi thôi, vào nhà uống ngụm nước ấm đi.”

Người khác không biết vì sao Khánh Hoài lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng Kim Phi biết.

Tuy rằng Kim Phi có chút chủ nghĩa lý tưởng, lại không phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng hoàn toàn.

Y biết Đảng Hạng đồng ý thỏa thuận bắt đầu giao thương với Xuyên Thục không phải xuất phát từ thật lòng, cho nên Kim Phi cũng không muốn quá bị động.

Thương hội Kim xuyên vận chuyển hàng hóa cho Đảng Hạng đã giấu trước một số vật tư chiến lược trong một số hang động, chủ yếu là thực phẩm, khinh khí cầu, lựu đạn và dầu hỏa.

Lúc trước Khánh Hoài dẫn quân Thiết Lâm vào núi sâu, rất nhiều người cho rằng bọn họ đã biến thành thổ phỉ, kỳ thực chỉ là đi tìm tiếp tế mà thôi.

Chẳng qua Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng không nghĩ là sẽ phải dùng đến mấy thứ này nhanh như vậy, cho nên kế hoạch không được hoàn thiện cho lắm.

Hang động chứa những vật tư này rất xa xôi, ở thời đại này không có phương tiện định vị, thậm chí không có bản đồ, người duy nhất có thể tìm thấy hang động chỉ có những nhân viên phụ trách giấu đồ của thương hội.

Trước tiên Khánh Hoài phải gặp những người này, sau đó mới có thể đến chi viện cho Kim Phi, chậm trễ rất nhiều thời gian.

Tuy rằng Khánh Hoài không nói, nhưng Kim Phi biết, chuyến đi này tuyệt đối sẽ không dễ dàng.

Mặt và tay Khánh Hoài đều tê cóng, tai sưng tấy đỏ bừng, vừa rồi Khánh Mộ Lam suýt chút nữa không nhận ra anh ta.

Đoàn người đi vào phòng chỉ huy tác chiến, ngồi vây quanh bếp lò, Kim Phi bưng ấm trà trên bếp rót một cốc nước nóng cho Khánh Hoài.

Khánh Hoài vội đứng dậy, tay cầm lấy cốc nước rồi hỏi: “Tiên sinh, ta để lại mười khinh khí cầu ở cửa Đồng Tiền, tiếp theo phải làm gì?”

Cửa Đồng Tiền là cửa khẩu hơn mười mấy dặm phía bắc, chỉ rộng hơn mười mét, địa hình dễ thủ khó công hơn hẳn so với kênh Hoàng Đồng, nhưng nó không đủ dài và gần đó không có nguồn nước, nếu muốn có nước thì chỉ có thể tới lấy ở kênh Hoàng Đồng, Kim Phi lúc đầu không chọn bên đó mà chọn một địa điểm thích hợp hơn để đóng quân, là kênh Hoàng Đồng.

Khinh khí cầu không thể tự điều hướng, không thể oanh tạc qua lại như phi thuyền, trước khi tới Khánh Hoài đã biết chỉ oanh tạc một lần thì không thể nổ chết tất cả người Đảng Hạng, thế nên đã để lại mười cái khinh khí cầu ở cửa Đồng Tiền.

Nếu quân chinh chiến phía Nam muốn trốn về Đảng Hạng, cửa Đồng Tiền là con đường duy nhất phải qua.

Lấp kín cửa Đồng Tiền tức là chặn đứng đường lui duy nhất của Lý Lăng Duệ.

Sự thật đúng như Khánh Hoài dự đoán, sau khi khinh khí cầu bị ném bom, rất nhiều binh lính Đảng Hạng còn sống, anh ta xuống khinh khí cầu chỉ để xin chỉ thị của Kim Phi, nên xử lý đám người này như thế nào.

Trương Lương, Khánh Mộ Lam, Hàn Phong cũng vội ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.

Bọn họ cũng biết tính cách Kim Phi thiện lương, chính sách đối đãi tù binh của tiêu cục Trấn Viễn cũng luôn lấy chiêu hàng là chính.

Làm như vậy không những có thể mang lại một nhóm lao động không công cho công cuộc xây dựng Xuyên Thục mà chia rẽ ý chí của kẻ thù bị bao vây, để tránh bọn chúng chó cùng rứt giậu, liều chết xông lên.

Chiêu hàng dần dần trở thành một trong những nguyên tắc chung mà tiêu cục Trấn Viễn đối đãi tù binh.

Nhưng lần này quân Thục chết trong kênh Hoàng Đồng quá nhiều, binh lính còn sống đều đang nín thở nghĩ cách báo thù cho đồng đội.

Trương Lương lo lắng Kim Phi sẽ mềm lòng, đang chuẩn bị tự chủ trương hạ lệnh thì đã nghe thấy Kim Phi nói.

“Giết hết đi!”

Trương Lương quay đầu nhìn qua, thấy Kim Phi chẳng buồn ngẩng đầu, vẫn đang cầm ấm rót nước cho mình.

Giọng điệu trong lời nói của y cũng rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sát khí.

“Rõ!”

Khánh Hoài uống một ngụm nước Kim Phi rót cho, sau đó đứng dậy đi ra phòng chỉ huy, đi đến khoảng đất trống, ra hiệu cho Chung Ngũ vừa mới đi tới.

Chung Ngũ gật đầu, lấy pháo hoa từ thắt lưng ra, châm ngòi.

Một đám khói màu tím bùng lên trong không khí rồi tan vào trong gió.

Sau đó bọn Trương Lương nhìn thấy khinh khí cầu trên bầu trời được chia thành hai đội, một đội tiếp tục bay về phía nam theo chiều gió, đuổi theo đội quân của Tần Vương đang chạy tán loạn, đội còn lại nhanh chóng cất cánh để tìm một tầng gió thích hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK