“Tiểu Bào Tử, con đâu rồi?”
– Mẫu Phi, con ở đây!
“Tiểu Bảo Tử”
Bạch Túc Duật nghe thấy giọng nói dịu dàng thì nhìn chằm chằm vào người đang đến!
Phình…
Bạch Túc Duật há hốc mồm “nhóc con, cậu lại dám ra tay với ta?”
– Ngươi nhìn gì chứ? Mẫu Phi của ta rất xinh đẹp có phải không?
Ta…
– Ta gì mà ta, người chưa từng thấy mỹ nữ sao?
“Tiểu Bào Tử, con không được thất lễ!”
Bạch Túc Duật ôn tồn lên tiếng “tại hạ là Bạch Túc Duật, đến từ Bách Hoa Sơn”.
– Ta là Mẫu đơn!
Ồ, hoá ra là Công Chúa của Nam Hải Long Vương. Bạch Túc Duật thất lễ rồi!
– Chàng biết ta sao?
Bạch Túc Duật mỉm cười “Tuy Bạch Túc Duật xa tận Bách Hoa Sơn, nhưng có nghe danh Mẫu Đơn Công Chúa”.
– Chàng đã nghe danh của ta sao?
Phải! Bạch Túc Duật nghe kể rằng: “Mẫu Đơn Công Chúa của Nam Hải xinh đẹp nhất lục giới, cầm kỳ thi họa cũng là đứng đầu lục giới”. Hôm nay, Bạch Túc Duật đã may mắn được gặp mặt, quả nhiên trăm nghe cũng không bằng một lần gặp gỡ.
– Chàng đã quá lời rồi, Mẫu Đơn nào được như vậy.
“Mẫu Phi, mình về thôi! Hắn là tên háo sắc…”
– Kìa Tiểu Bào Tử, sao con lại vô lễ như vậy?
“Mẫu Phi, con không có vô lễ. Nhưng hắn ta rất chướng mắt”.
Đầu Bạch Túc Duật kêu ong ong “tên nhóc con này lại dám bảo mình háo sắc”.
– Ta xin lỗi chàng “Tiểu Bào Tử đã vô lễ với chàng, ta xin phép được đưa Tiểu Bào Tử đi trước, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó!”
Vậy Bạch Túc Duật xin phép!
À! Mà đúng rồi “chàng đến Nam Hải của ta có việc gì?”
Bẩm Công chúa, Bạch Túc Duật vượt nghìn dặm và vô số thử thách mới đến được nơi này “ta muốn tìm hoàn sinh lộ!”
– Được, vậy mời chàng theo ta.
Bạch Túc Duật đi theo Mẫu Đơn về đến Long Cung.
…………
Bạch Túc Duật nhìn phía trước mặt mình có một cây đại thụ thật to lớn, xung quanh phát ra ánh sáng lấp lánh như những vì sao. Trong lục giới chưa xuất hiện loại cây nào mà đẹp đến mức này!
– Chàng hãy nhìn phía trước mặt chàng…”đó là hoàn sinh lộ”.
Bạch Túc Duật ngỡ ngàng “hoá ra hoàn sinh lộ thuộc sở hữu của Mẫu Đơn Công Chúa sao?”
– Chàng có thể nghĩ như vậy, nhưng chính xác hơn thì ta chỉ phụng thiên chỉ của Ngọc Đế ở đây trông coi nó mà thôi!
Bạch Túc Duật xin đa tạ Mẫu Đơn Công Chúa!
– Chàng không cần khách sáo như thế đâu, chàng đến được đây…thật không hề dễ dàng gì. Hàng nghìn năm qua, số người đến được nơi này…quả thật là chưa đếm hết đầu ngón tay của một bàn tay. Chàng cần bao nhiêu thì cứ đến mà lấy.
Bạch Túc Duật xin ghi khắc ân tình này của Mẫu Đơn Công Chúa!
– Được rồi, chàng lấy được thì nhanh chóng rời đi.
Bạch Túc Duật xin phép được thu thập hoàn sinh lộ!
Mẫu Đơn khẽ gật đầu rồi bế Tiểu Bào Tử lên, quay lưng rời đi.
Bạch Túc Duật nhìn theo bóng lưng Mẫu Đơn “mỹ nhân trong thiên hạ hiếm ai có được khí chất như Mẫu Đơn Công Chúa: thanh lịch, nhẹ nhàng, từ tốn, mềm mỏng!”
……………
Quáp…
Ngươi nhìn cái gì? Nhìn đủ chưa? Người ta là Mẫu Đơn Công Chúa, là Vương Phi của Thái Tử Bắc Hải đấy. Đẹp lắm phải không?
Bạch Túc Duật hoàn hồn!
Ngài là…?
Hừ, ta là Thổ địa công vùng này…
“Tôi là Bạch Túc Duật, đến từ Bách Hoa Sơn”.
Ta biết rồi “ngươi không cần phải giới thiệu!”
Bạch Túc Duật nheo mắt “vậy không biết Thổ địa công có gì dạy bảo?”
Dạy bảo ngươi sao? Ta không dám! Nhưng ngươi muốn lấy hoàn sinh lộ thì nên biết điều một chút…
– Ý ngài là sao?
Ý của ta là: Ngươi phải cho ta một bầu rượu thì mới được lấy hoàn sinh lộ. Không có thì biến đi…đừng ở đây làm phiền đến giấc ngủ của ta.
– Xin Thổ địa công thông cảm! Túc Duật ít khi uống rượu trên người không mang theo rượu.
Hừ…ý ngươi thì ta là tên nghiện rượu sao?
– Túc Duật không có ý đó.
Tóm lại, có rượu thì lấy hoàn sinh lộ về. Không có rượu thì không có hoàn sinh lộ.
– Thổ địa công có thể cho Túc Duật nợ, lần sau Túc Duật sẽ mang rượu đến cho ngài có được không?
Cho ngươi nợ “lỡ như ngươi khất thì ta biết đi đâu để đòi?”
Bạch Túc Duật suy nghĩ một lúc “hay tôi để lại thiên lý cầm đổi lấy hoàn sinh lộ trở về trước, sau này sẽ mang rượu đến chuộc lại thiên lý cầm!”
Ai thèm giữ lại cầm của ngươi chứ! Ta cũng đâu có biết đàn, giữ lấy của nợ đó làm gì cho mệt.
Bạch Túc Duật xin Thổ địa công thương tình “Linh Sơn đang rơi vào tình trạng nguy cấp, rất cần đến hoàn sinh lộ”.
Đó không phải là việc của Thổ địa công ta, hoàn toàn không liên quan gì đến ta cả.
– Ngài đúng là không chịu nói lý lẽ mà…
Ta cứ mặc kệ, tất cả đều không liên quan đến ta!
Bạch Túc Duật thật sự rất đau đầu. Haiz…lấy đâu ra rượu chứ…
………
Bỗng dưng xuất hiện một bóng người y phục đỏ thẫm…
Nghe nói Thổ địa công muốn uống rượu sao? Vừa hay Thẩm Thanh Hà tôi có một bầu, không biết có hợp với khẩu vị của Thổ địa công hay không?
Thổ địa công nhìn thấy rượu thì hai mắt sáng quắc.
– Này Thẩm Thanh Hà, ngươi mời ta uống rượu thật chứ?
Đương nhiên, chỉ cần ngài cho vị hảo hữu này của ta vài lọ hoàn sinh lộ, thì bầu rượu ngon này sẽ thuộc quyền sở hữu của ngài.
Được…được…ta chỉ cần rượu, hoàn sinh lộ cho hai ngươi cả đó.