Mục lục
Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng - Hoa Liễm Ngọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói mau, gọi ta đến có việc gì?

Ta nhớ nàng nên gọi nàng đến chỉ để nhìn mặt nàng…

Đồ đáng ghét! Dám trêu đùa ta đó sao?

Ta không có, ta thật sự rất nhớ nàng.

Ngài đừng quên mình là Hoàng Đế đó, nên chú ý đến ngôn từ của mình.

“Vĩ nhi, trước giờ khi ở bên cạnh nàng, ta chưa từng xem mình là Hoàng Đế!”

Sở Vĩ Vĩ thầm nghĩ thì đúng là như vậy thật, Cổ Mộc Xuyên chưa từng xưng “trẫm” với cô bao giờ.

Ta thật sự muốn nói với nàng là ta rất thích nàng, từ ngay lần đầu tiên gặp gỡ! Ta đuổi tất cả cung tần mỹ nữ trở về cũng là vì nàng, ta chỉ muốn nàng là người phụ nữ duy nhất của ta và cũng là Hoàng Hậu của ta. Vậy nên, ta không hề muốn tuyển tú.

“Mộc Xuyên! Giữa chúng ta sẽ không thể nào…”

Tại sao?

Ta không yêu ngài!

Nàng vì Bạch Túc Duật sao?

Sở Vĩ Vĩ im lặng không lên tiếng.

– Nàng và Bạch Túc Duật mãi mãi sẽ không bao giờ có khả năng đâu.

Sở Vĩ Vĩ đương nhiên là hiểu rõ điều đó!

Cả hai cùng rơi vào im lặng.

Cổ Mộc Xuyên ôm lấy Sở Vĩ Vĩ “Vĩ nhi, nàng thử một lần tiếp nhận ta, được không?”

Ta…

Sở Vĩ Vĩ đẩy Cổ Mộc Xuyên ra rồi vội chạy thụt mạng!

Đồ khốn kiếp Cổ Mộc Xuyên…

……………

Thấm thoát đã đến kỳ tuyển tú nữ, Hoàng Cung mở tiệc…nhộn nhịp tưng bừng!

Sở Vĩ Vĩ thở dài “họ đều là những thiếu nữ xinh đẹp, nhưng không có ai khuynh quốc khuynh thành, cầm kỳ thi họa cũng chỉ ở ngưỡng đạt chứ không ai xuất sắc”.

Nước Cổ Tịch chỉ có vậy thôi sao?

– Kỳ tuyển tú năm nay vậy mà không thể chọn ra được một ai. Sở Vĩ Vĩ đã bị mọi người trách mắng.

Có rất nhiều người cho là cô đang cố tình không muốn tuyển tú nữ cho Hoàng Đế.

– Tên Hoàng Đế thối tha này là đang muốn mình trở thành kẻ thù của cả Triều mà.

……………

Trường Xuân Cung…

Thái Hậu vô cùng tức giận!

– Quốc Sư “khanh là đang có ý gì?”

Xin Thái Hậu bớt giận!

– Ai gia có thể không giận được sao?

Bẩm Thái Hậu, mẫu thiếu nữ mà Hoàng Thượng muốn chọn là phải khuynh quốc khuynh thành. Hạ thần đã xét kỹ càng lắm rồi “kỳ tuyển tú này thật sự không có ai xuất sắc, luận là về nhan sắc hay cầm kỳ thi họa…đều chỉ ở mức miễn cưỡng mà thôi!”

– Tiêu chuẩn về sắc đẹp của Hoàng Thượng tương đối cao, nếu thần tuyển không được người xuất sắc như mong muốn của Hoàng Thượng, ngài ấy lại lên cơn trả phi tần trở về thêm một lần nữa. Đất nước lại dậy binh đao thêm một lần nữa!

“Thái Hậu chắc cũng không muốn lập lại lịch sử lần nữa đúng không?”

Thái Hậu thở dài “đúng là ai gia nghĩ không chu đáo, vẫn là Quốc Sư hiểu chuyện!”

……………

Sở Vĩ Vĩ buồn phiền, cô dùng phi tiên hành dạo quanh non xanh nước biếc Cổ Tịch…

Đi đến vùng núi Thanh Thành, Sở Vĩ Vĩ chợt nghe tiếng đàn du dương êm dịu “Ừm, tiếng đàn không tệ!”

Cô lần theo tiếng đàn, đến trước ngôi nhà tranh bên sườn núi “Nơi này thật tuyệt: “suối mát, hoa tươi”.

Trước mắt Sở Vĩ Vĩ là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần trong trang phục trắng tinh khôi ngồi thanh thoát gảy đàn.

– Hửm? Đúng là mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.

Sở Vĩ Vĩ dừng bước trước mặt cô gái ngồi gảy đàn.

Cô ngừng gảy đàn, ngước lên nhìn Sở Vĩ Vĩ…

“Cô nương là ai?”

Sở Vĩ Vĩ mỉm cười, tôi là Sở Vĩ Vĩ du hành ngang qua cánh rừng “nghe thấy tiếng đàn của cô nương hay quá nên lưu lại thưởng thức”.

– Đa tạ Sở cô nương đã khen tặng! Tiểu nữ là Mục Nhiên.

Sở Vĩ Vĩ không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Mục Nhiên “quả nhiên là dù luận về nhan sắc hay tài năng, lẫn thần thái đều rất xuất sắc…mỗi cử chỉ, mỗi cái nhấc tay đều đủ chuẩn!”

“Sở cô nương xinh đẹp thoát tục, lần đầu trong đời Mục Nhiên được nhìn thấy một mỹ nhân thoát tục như Sở cô nương”.

Mục cô nương đã quá lời rồi!

– Mời Sở cô nương dùng tách trà.

Cảm ơn Mục Cô nương!

Phải rồi, Mục cô nương sống ở đây một mình sao?

– Mục Nhiên từ nhỏ đã là cô nhi, may được sư phụ cưu mang. Nhưng sư phụ của Mục Nhiên là một đạo nhân, rất thích du hành nên thường xuyên vắng nhà.

Ồ, ra là thế!

– Sở cô nương còn lời gì muốn nói với Mục Nhiên sao?

Mục cô nương quả nhiên thông minh, đúng là Sở Vĩ Vĩ tôi còn có một chuyện muốn bàn bạc cùng Mục cô nương.

– Chẳng hay vấn đề mà Sở cô nương muốn bàn bạc đến là gì?

Chẳng giấu gì Mục cô nương, Sở Vĩ Vĩ hiện là Quốc Sư đương Triều, kỳ thi tuyển tú nữ năm nay do tôi chủ trì. Nhưng rất tiếc là không tìm ra được người xuất sắc!

– Sở cô nương có thể nói rõ hơn cho Mục Nhiên được tỏ tường không?

Sở Vĩ Vĩ tôi cảm thấy Mục cô nương rất thích hợp, nên muốn mời Mục cô nương về Cổ Mộc Thành.

Mục Nhiên mỉm cười, Sở cô nương có nhầm lẫn gì đó không “Mục nhiên chỉ là một thường dân, làm gì xứng đáng được tuyển vào Cung?”

Ta không nhầm lẫn! Ta thật lòng muốn mời Mục cô nương về Cung.

Mục Nhiên thầm nghĩ “Sư phụ bảo mình ở lại nơi này chờ người hữu duyên, vậy người hữu duyên mà sư phụ nói đến là Sở cô nương trước mặt mình sao?”

– Sở cô nương, Mục Nhiên sẽ theo cô về Cổ Mộc Thành, nhưng Mục Nhiên muốn để lại vài  lời nhắn, khi sư phụ trở về sẽ không thấy lo lắng khi Mục Nhiên vắng mặt!

Được, ta đợi Mục cô nương. Cô cứ sắp xếp việc ở đây trước đi.

Đa tạ Sở cô nương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK