Mộc Xuyên, chàng chợp mắt một lúc đi!
Ừm…Vĩ nhi…
Không biết là do vì đánh nhau bị thương khá nặng nên Cổ Mộc Xuyên đã mệt nên ngủ thiếp đi hay vì muốn được nằm trong lòng Sở Vĩ Vĩ!
Xào xạc…
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày! Kẻ đến Không hề tầm thường “xem ra thì người muốn lấy mạng Cổ Mộc Xuyên không ít!”
Xào xạc…
Âm thanh bước chân đạp trên lá khô càng lúc càng gần…
Sở Vĩ Vĩ buông Cổ Mộc Xuyên rời khỏi vòng tay mình, cô nhẹ nhàng đứng lên…tiến về phía người đang đến…tránh làm ồn đến giấc ngủ của Cổ Mộc Xuyên. Cô vẫy tay kéo kết giới che Cổ Mộc Xuyên lại, như thế thì tiếng động sẽ không ảnh hưởng đến Cổ Mộc Xuyên.
Một nam nhân có thân hình cao to, xõa tóc dài dừng lại trước mặt Sở Vĩ Vĩ, nhưng lại vô cảm lạnh lùng!
“Cô ta chính là người mà Mục nhi đã từng kể qua với mình, người phụ nữ mà Đế Thích hết mực yêu thương”.
Sở Vĩ Vĩ quan sát người đối diện một lúc rồi khẽ cười “Hắc Y Vô Thiên!”
(Vô Thiên là một trong các vị Tây Thiên La Hán, vì độ kiếp thất bại nên bị tẩu hoả nhập ma, thực lực vô cùng mạnh…từng đại náo Thiên Đình)
Hửm? Cô nương biết ta sao?
Phải! Ta từng thấy chân dung của ngài ở Chư Thiên Các!
Chư Thiên Các? Cô cũng có tư cách bước chân vào Chư Thiên Các sao? Bổn Tôn còn chưa được bước chân vào.
Ngài đến đây làm gì?
Bổn Tôn đến để lấy mạng của Đế Thích!
Ngài đừng hòng…
Vậy thì đừng trách Bổn Tôn ra tay với nữ nhân!
Sở Vĩ Vĩ suy tư “theo như mình biết về Vô Thiên là đôi mắt của ngài ấy vô cùng lợi hại…”
Xem ra thì Mộc Xuyên lúc còn tại Tứ Thiên đã gây thù chuốc oán với không ít người nhỉ! Mà toàn là những nhân vật vô cùng lợi hại “nhất là tên Tây Thiên La Hán bị tẩu hoả nhập ma Hắc Y Vô Thiên này!”
Tà khí trên người hắn ta rất nồng đậm, rất có thể hắn ta chính là kẻ đứng sau lưng Mục Nhiên.
Ầm…
Ầm…
Đôi mắt của Hắc Y Vô Thiên nhìn đến đâu thì thiêu hủy mọi thứ đến đó…
Sở Vĩ Vĩ và đám Ám Vệ của Cổ Mộc Xuyên cùng vây đánh nhưng không phải là đối thủ của Hắc Vô Vô Thiên
Qua một hồi giao đấu Ám Vệ đều bị thương nặng nằm la liệt…
Sở Vĩ Vĩ một thân quyết đấu cùng Vô Thiên!
Cô cũng khá lắm, nhưng rất tiếc là hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô được nhìn thấy hoàng hôn.
Khụ…khụ…khụ…
Sở Vĩ Vĩ đã bị thương khá nặng, vì cô không còn đủ “ba phần hồn bảy phần phách” nên lực chiến đấu yếu đi rất nhiều.
Vị cô nương này có thể phân chia hồn phách của chính mình, thật sự là không hề tầm thường chút nào.
Vô Thiên ra một đòn quyết định sẽ lấy mạng Sở Vĩ Vĩ, khỏi phải lằng nhằng mất thời gian.
Uỳnh…
Cổ Mộc Xuyên đỡ đánh một đòn tấn công của Vô Thiên!
Ngươi là kẻ nào, lại dám ra tay sát hại Vĩ nhi của ta?
“Mộc Xuyên!”
– Vĩ nhi, nàng thế nào rồi? Ta xin lỗi vì đã ngủ quên…
Đế Thích “ngươi cũng nhanh quên thật, mới vài năm không gặp mà đã quên đi Vô Thiên ta rồi sao?”
Cổ Mộc Xuyên không còn chút ký ức nào về kiếp trước, pháp thuật tự luyện cũng là do bản năng. Tự bản thân cũng thấy vô cùng ngạc nhiên về năng lực của mình, nhưng bấy lâu nay Cổ Mộc Xuyên cứ thầm nghĩ là khả năng thiên phú!
Thấy Cổ Mộc Xuyên im lặng, Vô Thiên liền có cảm giác khó chịu…
– Ngươi sao vậy Đế Thích?
Cổ Mộc Xuyên chau mày, sao Thực Thần và cả tên hắc ám trước mặt mình đều gọi mình là Đế Thích…Vĩ nhi lại rất bình tĩnh khi nghe bọn họ gọi mình như thế, có lẽ Vĩ nhi biết ít nhiều về chuyện này. Phải chọn một lúc nào đó hỏi nàng ấy cho rõ mới được.
Ầm…
Uỳnh…
Cổ Mộc Xuyên cùng Vô Thiên giao đấu, trận chiến này có sự chênh lệch khá lớn “Vô Thiên thật sự rất mạnh, Cổ Mộc Xuyên lại đang mang trọng thương trên người”.
Ầm…
“Mộc Xuyên!”
Vĩ nhi, nàng nhanh rời khỏi đây đi!
“Không đâu Mộc Xuyên, thiếp sẽ không bỏ lại chàng đâu”.
Vĩ nhi, nàng đang bị thương rất nặng!
“Thiếp không sao, vẫn còn có thể gượng được”.
Vĩ nhi!
Chàng đừng nói gì cả Mộc Xuyên…
Sở Vĩ Vĩ bố trận nhốt Vô Thiên giữa rừng trúc.
“Mộc Xuyên, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi!”
Được…
Thiếp không biết khi nào thì hắn sẽ phá được trận…nhân lúc hắn còn kẹt trong trận thì chúng ta phải cố gắng rời khỏi khu rừng này!
Sở Vĩ Vĩ giúp các Ám Vệ trị thương rồi sau đó chia nhau ra rời đi. Hẹn gặp lại nhau ở Dực Thành.
Thuộc hạ không yên tâm để Hoàng Thượng và nương nương đi riêng. Hãy để thuộc hạ bên cạnh bảo vệ Hoàng Thượng và nương nương.
Sở Vĩ Vĩ dịu dàng lên tiếng “các người không cần lo lắng cho chúng tôi, nếu có các người đi bên cạnh thì càng khiến chúng tôi phân tâm! Các người giúp chúng tôi dẫn binh ra biên ải”.
Chỉ có như thế thì tôi và Mộc Xuyên mới có thể đến được biên ải!
Vậy Hoàng Thượng và nương nương hãy bảo trọng.
Được…
Sở Vĩ Vĩ đỡ Cổ Mộc Xuyên lên và dìu Cổ Mộc Xuyên, cố gắng vượt qua khu rừng.