Mục lục
Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng - Hoa Liễm Ngọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngài định đến khi nào thì mới giải độc cho tôi đây?

Độc gì?

Cái gì? Không phải ngài bảo là sẽ điều chế thuốc giải độc cho tôi sao?

Cô tin?

Ngài đúng là Khốn kiếp mà!

Cô cứ ngoan ngoãn đi bên cạnh ta, ta xem xét thái độ của cô mà quyết định có nên giải độc cho cô hay không.

Ngài…

Sở Vĩ Vĩ tức tối thở hồng hộc!

Ha ha…

Ngài cười cái gì chứ? Vui lắm sao?

– Vui, ta đương nhiên là vui rồi!

Sở Vĩ Vĩ nhíu mày “Tên Thực Thần này tính tình vô cùng thất thường: lúc lạnh lùng, lúc niềm nở và lúc này đây hắn thật sự là thiếu đứng đắn”. Người đa tính cách như vậy là người rất nguy hiểm, vì không ai có thể đoán được họ là người như thế nào.

Cô còn ngây người ra đó làm gì! Nhanh đi thôi.

Nhưng ngài định đưa tôi đi đâu?

Thực Thần mỉm cười “đưa cô về nơi thuộc về hai chúng ta!”

Đồ thần kinh…

Sao cô lại mắng ta?

– Hừ…im miệng và dẫn đường…tôi sẽ không thèm nói với ngài thêm bất kỳ một câu nào nữa!

Giận rồi sao Sở cô nương?

Sở Vĩ Vĩ im lặng, chỉ lặng lẽ bước tiếp về phía trước!

Thực Thần cũng im lặng bước bên cạnh…

Cả hai cùng đi và cứ đi như hai đường thẳng song song. Cho đến khi rơi vào mắt họ là vùng hoang mạc: “cát bụi mịt mờ”.

Sở cô nương cẩn thận “Nơi này là Hoang Man đại mạc, thường xuyên xuất hiện bão cát”.

Sở Vĩ Vĩ rất khó hiểu, tự dưng đang yên đang lành lại đưa mình đến hoang mạc “thật đúng là tên điên”.

Thực Thần mở tấm bản đồ ra để dò tìm vị trí long mạch!

Lúc này Sở Vĩ Vĩ mới rõ mục đích của Thực Thần, nhưng cô vẫn im lặng không hé nửa lời.

Sở cô nương vẫn còn giận ta sao?

Hừ…Sở Vĩ Vĩ quay mặt đi!

Sở cô nương đừng giận ta nữa “thật ra thì ta chỉ lừa Quỷ Diệm thôi, chứ cô từ sớm đã được giải độc”.

Làm vậy thì ngài thấy vui lắm sao?

Thực Thần lắc đầu “Ta chỉ muốn được ở bên cạnh Sở cô nương lâu hơn một chút, ta không nói như thế thì Quỷ Diệm chắc chắn sẽ đưa cô rời đi! Nói gì thì ta cũng không muốn đánh nhau với đệ ấy”.

Hừ…ngài tốt bụng quá “vậy sao còn hạ cổ độc lên người huynh ấy?”

Người làm việc lớn thì không nên quá mềm lòng.

– Ngài thật xấu xa!

Cảm ơn Sở cô nương đã khen ngợi…

Sở Vĩ Vĩ chỉ biết cứng họng trước tên mặt dày như Thực Thần.

– Vậy ngài nói xem, tiếp theo thì chúng ta nên làm gì?

Thực Thần nhìn Sở Vĩ Vĩ rồi khẽ cười “tiếp theo làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là Sở cô nương còn giận ta không?”

Ngài…

Tiếp theo thì tìm vị trí chính xác của long mạch và đưa nó về! Thành trì của ta đang rất cần có được long mạch để khởi dựng.

Được rồi, ngài dò vị trí đi…đừng có làm mất thời gian của tôi nữa, tôi còn có rất nhiều việc cần phải làm.

Được…

…………

Ngài có nghe gì không?

Thực Thần chau mày “là tiếng động, đây là…”

He he he he…

Sở Vĩ Vĩ ngờ nghệch nhìn Ôn Thần “hắn đến đây làm gì chứ?”

Hề hề…hoá ra Sở Cung Chủ cũng đến đây tham gia chuyện náo nhiệt à?

Thực Thần thoáng ngỡ ngàng “cô ấy là Cung Chủ sao?”

Ta không rảnh để tham gia náo nhiệt với mấy tên điên các người! Ta bị ép buộc phải đến đây thôi.

Thực Thần lạnh lùng nhìn Ôn Thần “sao vậy? Ổ dịch của ngươi được chuyển đến Hoang Man đại mạc này từ khi nào thế?”

Ôn Thần tay vuốt chỏm tóc, môi cong lên “không ngờ tên Thực Thần ngươi còn sống sót, làm ta cứ tưởng 3000 năm trước ngươi đã bị Bạch Hạc đánh chết rồi chứ?”

Thực Thần hỏi lại một lần nữa “ngươi đến đây làm gì?”

Đương nhiên là đến vì long mạch rồi! Ngươi bớt bớt dùm ta mấy lời thừa thải đó đi.

Ổ Ôn dịch của ngươi cần đến long mạch để làm gì?

Hày…cái gì mà ổ ôn dịch, ngươi nói chuyện thật quá khó nghe! “Ôn Dực Thanh Thành của ta cần long mạch để phục dựng”.

Phục dựng? Tại sao Ôn Dực Thanh Thành của ngươi phải phục dựng?

Hày…”Năm xưa, ta bị tên Ngọc Đế thối kia đánh bại, hắn phong ấn thành trì của ta dưới đáy Tây Hải, khiến ta mấy nghìn năm qua sống như ma không nhà!”

Ngươi cũng bị sao?

Ta cũng chả tốt lành gì hơn Thực Thần ngươi là mấy đâu “chỉ là ta không phải bị truy đuổi như một kẻ phản nghịch ngươi mà thôi!”

“Thực Thần, ngươi nhanh giao ra bản đồ của long mạch”.

Ngươi mơ đó sao? Đồ trong tay Thực Thần ta mà ngươi cũng dám nghĩ đến?

Vậy thì ta cũng muốn xem xem “3000 năm trôi qua, tên đại bại Thực Thần ngươi đã nâng cao được bao nhiêu thực lực!”

Thực lực của ta sao? Ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy được đâu?

Tại sao?

Tại vì tên ôn dịch ngươi không xứng đáng để biết…

Ầm…

Au…

Ngươi là kẻ khốn “đánh bất ngờ như vậy ai mà trở tay kịp chứ?”

Sở Vĩ Vĩ đỡ trán “Tên này lúc nào cũng vậy, miệng nói nhiều hơn đánh. Đánh nhau thì được ba chiêu đã chạy thụt mạng. Để xem hôm nay hắn sẽ dốc hết sức để đánh với Thực Thần không đây!”

Ầm…

Phình…

……

Thực Thần và Ôn Thần, hai tên đại ác ma đánh nhau long trời lở đất!

Sở Vĩ Vĩ gật đầu “đúng là tên Ôn Thần này cũng không hề tầm thường, đánh được lắm…”

Qua khá lâu, Ôn Thần và Thực Thần vẫn còn đánh nhau…vẫn chưa phân tranh thắng bại!

Đoàng…

Lại xuất hiện thêm một người đàn ông…

Trong lớp bụi mờ mịt dần dần hiện rõ bóng dáng cao lớn của một người…

Thực Thần và Ôn Thần ngừng đánh!

– Hai người cứ tiếp tục đi! Ta đợi…

“Hạ Hầu Kỳ” (đồng thanh)

Sở Vĩ Vĩ nhíu mày “Thiên Ma Hạ Hầu Kỳ cũng đến Hoang Man đại mạc vì long mạch sao? Xem ra thì không chỉ riêng mình, mà cả thiên hạ đều muốn có được long mạch”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK