Sở Vĩ Vĩ mặt lạnh lùng nhìn Tông chủ “sư tôn có thể nói cho Vĩ Vĩ biết lý do vì sao không?”
– Tông chủ ôn tồn bảo “cổ nhân có câu: thầy như cha, vậy thì làm sao mà hai người có thể đến với nhau được?”
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “hoá ra sư tôn tính toán mối quan hệ như thế này sao?”
– Ý của con là sao?
“Cổ nhân thật sự quá cổ quái! Thầy như cha, các sư huynh muội đồng môn như thủ túc…vậy mà Vĩ Vĩ lại nghe thấy sư tôn từng mai mối sư phụ cho Lãnh sư thúc. Có gì khác nhau chứ”.
Xàm ngôn!
“Sở Vĩ Vĩ, con đang nói xằng bậy gì vậy?”
– Con nói xằng bậy sao?
“Thầy như cha, trò như con. Các con cùng cha của sư tôn thì được phép kết hôn. Sư tôn không thấy câu nói của mình quá mâu thuẫn sao?”
– Tông chủ tức giận “tóm lại, thì ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận mối quan hệ này!”
Sở Vĩ Vĩ nhún vai “chả liên quan”.
– Con thật hỗn xược…lui ra ngoài!
– Vĩ Vĩ xin phép cáo lui…
Tông chủ buồn bực thở dài “thất tình lục dục thật phiền phức”.
…****************…
Đứng lại!
Sở Vĩ Vĩ đang đi thì nghe thấy có người gọi nên dừng bước, nhưng cô không quay đầu lại nhìn.
Diễm Lệ bước đến trước mặt Sở Vĩ Vĩ “sao vậy? Nghe nói cô bị Tông chủ gọi đến để trách phạt phải không?”
Sở Vĩ Vĩ không thèm để ý đến Diễm Lệ, cô cứ bước…
Diễm Lệ đưa tay ra chặn Sở Vĩ Vĩ lại!
Á á á…
Diễm Lệ há hốc mồm…”cô”
Bạch Túc Duật đỡ Sở Vĩ Vĩ đứng lên “Sở nhi có sao không?”
Hu…hu..hu!
– Vĩ Vĩ đau lắm ạ!
Diễm Lệ vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì…
“Diễm Lệ, ta cảnh cáo cô…còn gây tổn thương cho Sở nhi thêm một lần nào nữa thì ta không niệm tình đâu”.
Diễm Lệ hốt hoảng lên tiếng “tam sư huynh, muội thật sự là không cố ý”.
– Bạch Túc Duật lạnh nhạt nhìn Diễm Lệ “thủ đoạn của cô, tôi cũng không lạ gì”.
Diễm Lệ thật sự oan ức, cô cũng khóc thút thít “muội không có, không phải muội mà tam sư huynh!”
– Mọi người nghe thấy ồn ào thì tập trung lại xem đã xảy ra chuyện gì.
Sở Vĩ Vĩ vẫn đang khóc lóc thảm thiết!
“Vĩ Vĩ, cô nói cho mọi người biết đi…là tôi không có làm cô ngã, là do cô tự ngã”.
Sở Vĩ Vĩ gạt nước mắt “Lãnh sư thúc, Vĩ Vĩ không phải là trẻ đang tập đi, con đang đi thì làm sao mà tự ngã được ạ!”
Mọi người ồn ào…”đúng rồi, tự nhiên đang đi thì làm sao mà ngã được chứ?”
– Đủ rồi!
Tông chủ cũng đi ngang qua, vô tình dừng lại xem…
“Sở Vĩ Vĩ, con nói Lãnh sư thúc của con đẩy con ngã, con có chứng cứ gì?”
– Phải đó, chứng cứ đâu?
Sư tôn muốn chứng cứ gì ạ? Lúc con ngã, chỉ có con và Lãnh sư thúc có mặt. Giờ Lãnh sư thúc muốn rũ bỏ trách nhiệm thì con biết làm thế nào được ạ!
– Cô đừng nói năng bậy bạ, là do cô tự ngã.
“Sở Vĩ Vĩ, con có thể cho mọi người nhìn thấy vết thương của con không?”
– Dạ được ạ! Sở Vĩ Vĩ vừa nói vừa xén tay áo lên, đập vào mắt mọi người là một vết xước kinh hoàn.
Bạch Túc Duật vô cùng lo lắng “Sở nhi”
Tông chủ nhíu mày “vết thương thế này thì giả sao được”.
Diễm Lệ còn kinh ngạc hơn bất kỳ ai “rõ ràng cô ta chỉ ngã xuống rất nhẹ thôi mà!”
Bạch Túc Duật nắm lấy tay Sở Vĩ Vĩ rồi rời đi…
“Tam sư huynh!”
“Từ đây về sau, cô không được đến gần Sở nhi của ta”.
“Muội…”
– Lần này, Diễm Lệ có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch!
…****************…
“Sở nhi”
Dạ!
– Nhanh ngồi xuống ghế, sư phụ giúp Sở nhi xử lý vết thương.
Dạ sư phụ!
“Từ đây về sau, Sở nhi không được để cho bất kỳ ai ức hiếp”.
Dạ Vĩ Vĩ biết rồi ạ!
“Cô thầm nghĩ, coi như là cho Diễm Lệ tiên tử kia một bài học xương máu, vết thương này là do cô tự ngã trong phòng, lúc tắm xà phòng trơn quá nên bị trượt ngã”.
– Haiz…nhìn sư phụ lo lắng cho mình như thế này, sao mình cảm thấy có lỗi với sư phụ quá! Có nên nói thật với sư phụ không đây?
“Thôi vậy, xem như trả thù việc Lãnh sư thúc hạ độc mình hôm trước vậy, chút chuyện nhỏ này có gì mà đáng kể!”
– Nhưng mà như vậy thì có phải mình là người xấu không?
Bạch Túc Duật nhìn thấy Sở Vĩ Vĩ trầm tư thì khẽ hỏi “Sở nhi sao vậy?”
– Con, con…
“Sao?”
Sư phụ ơi…
– Sở nhi nói đi, sư phụ đang nghe mà!
” Thật ra vết thương này là do con bị ngã trong phòng, không liên quan đến Lãnh sư thúc”.
– Sư phụ biết!
– Vậy sao sư phụ còn…
“Sở nhi, sư phụ biết vết thương này là do Sở nhi tự ngã, nhưng Lãnh Diễm Lệ đẩy Sở nhi ngã là sự thật…sư phụ cũng chỉ là mượn cớ này để cảnh cáo cô ta mà thôi, để sau này cô ta không tìm đến kiếm chuyện với Sở nhi nữa!”
– Vậy sư phụ có giận Vĩ Vĩ vì đã nói dối không?
Không, sư phụ không giận Sở nhi.
– Tại sao vậy ạ?
Bạch Túc Duật mỉm cười “Sở nhi của sư phụ, có làm chuyện tày trời gì thì sư phụ cũng sẽ không bao giờ tức giận”.
Sở Vĩ Vĩ ôm chầm lấy Bạch Túc Duật “sư phụ”.