Bạch Hạc chau mày “muội muội của ta đã bị ai đó có ý đồ xấu xa, kẻ đó muốn nuốt chửng linh hồn của muội muội ta để nâng cao sức mạnh!”
Lúc này Bạch Túc Duật cũng đang vội vã chạy đến “Sở nhi thế nào rồi?”
Trúc Bạch thở dài “Đồ nhi đang bị cạn kiệt linh lực, hiện tại thì rất nguy hiểm!”
Bạch Túc Duật đau lòng nhìn Sở Vĩ Vĩ “Sở nhi, nàng sẽ không sao mà phải không?”
Bạch Hạc trầm tư một lúc…”ta đến An Lạc quốc một chuyến”.
Trúc Bạch khó hiểu nhìn Bạch Hạc “Bạch Thiên Thượng, ngài đến Tây Phương làm gì?”
Ta nghĩ, khi ta đến đó sẽ có cách cứu muội muội của ta!
Bạch Túc Duật khẽ lên tiếng “với chúng ta mà nói…chỉ còn cách này thôi”.
– Vậy Thiên Thượng đi thong thả!
Muội muội của ta, phải làm phiền hai người chăm sóc rồi.
Trúc Bạch thở dài “Vĩ Vĩ cũng là đồ nhi của ta, Thiên Thượng khách sáo quá rồi!”
– —————
An Lạc quốc!
Nghe tin Bạch Hạc ghé thăm, các vị La Hán nhiệt tình đón tiếp.
Đại Sĩ Mã nghiêm túc lên tiếng hỏi “Chẳng hay Bạch Thiên Thượng lần này ghé thăm An Lạc quốc của chúng tôi là có nguyên nhân gì?”
Bạch Hạc ôn tồn lên tiếng…muội muội của ta “Sở Vĩ Vĩ, khoảng thời gian trước đã bị ai đó có ý đồ xấu…linh lực của muội ấy đã bị hút đến sắp cạn kiệt, nay ta nghìn dặm xa xôi tìm đến đây là muốn khẩn cầu sự giúp đỡ của các vị La hán”.
Chẳng hay các vị thập bát La Hán có mặt tại đây, ai có lòng muốn ra tay tương trợ “cứu giúp muội muội của ta? Ơn đức này Bạch Hạc ta nguyện đời đời kiếp kiếp không bao giờ quên”.
Đại Sĩ Mã đưa tay hứng lấy một đài sen có hào quang sáng chiếu lấp lánh rồi mời vài vị tôn giả cùng đi theo mình đến Cổ Mộc Thành.
Khi đến Cổ Mộc Thành! Việc đầu tiên Đại Sĩ Mã làm là đặt Sở Vĩ Vĩ cùng với phần hồn phách đang bị tổn thương đến mức không còn nguyên vẹn của cô lên đài sen. Sau đó Đại Sĩ Mã đã cùng các vị tôn giả có mặt ngồi xung quanh đài sen…đọc kinh qua nhiều hồi.
Xá lợi Phật chợt phát ra một vầng sáng, linh hồn của Sở Vĩ Vĩ theo vầng sáng xá lợi Phật tìm về và tụ họp lại…
Trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người đang có mặt…linh lực Sở Vĩ Vĩ dần khôi phục.
Bạch Túc Duật vui mừng “Sở nhi, Sở nhi của ta nàng được cứu rồi!”
Muội muội ngoan của ta, bao nhiêu năm rồi mới có thể trở về…
Cổ Mộc Hi vô cùng hồi hộp “người trước mặt chính là mẹ ruột của mình, từ khi chào đời đến nay…đây là lần đầu tiên cậu được đối diện với mẹ, không biết mẹ có yêu thích mình không. Cậu hồi hộp và chờ đợi!”
Sở Vĩ Vĩ bước ra từ đài sen sáng lấp lánh…
Mắt cô nhìn chằm chằm vào bé con đang đứng bên cạnh Bạch Túc Duật, cô thầm vui mừng “đó là con trai của mình, những tưởng mình sẽ mãi mãi không bao giờ còn có cơ hội gặp lại con…hơn bao giờ hết, vào thời khắc này đây Sở Vĩ Vĩ vô cùng cảm động!”
Trúc Bạch là người đầu tiên gọi tên cô “Vĩ Vĩ, đồ đệ ngoan của ta…Cuối cùng thì con cũng chịu trở về”.
Muội muội của ta!
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười với Bạch Hạc “ca ca”
Bạch Túc Duật cảm thấy mắt mình cay cay “Sở nhi, nàng đã trở về!”
Và chỉ trong một khắc tiếp theo, Bạch Túc Duật chạy đến ôm chặt Sở Vĩ Vĩ vào lòng “Sở nhi, nàng có biết là bao nhiêu năm trôi qua ta đã lo lắng cho nàng như thế nào không?”
“Túc Duật!”
– “Sở nhi!”
Cổ Mộc Hi cúi mặt xuống nhìn mũi giày, miệng thầm lẩm bẩm “đúng thật là mẹ không thích Tiểu Hi rồi, mẹ còn chẳng cần nhìn đến mình”.
Bỗng dưng Cổ Mộc Hi thấy đôi chân bé bỏng của mình không còn tiếp đất nữa…
A…a…a…
Qua một hồi khá lâu cậu mới nhận ra mình đang được một đôi tay mềm mại ôm chặt vào lòng. Một cảm giác ấm áp mà xưa nay chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của cậu. Cậu không dám tin đây là sự thật “Cậu thật sự đang được mẹ ôm chặt đến vậy, cảm giác này vừa bình yên vừa hạnh phúc”.
Tiếp đến Cổ Mộc Hi lại cảm nhận được mùi hương dịu dàng xộc vào khoang mũi của mình, một mùi hương vô cùng thơm tho và thanh mát “như sương mai, như hoa mới nở”.
Sở Vĩ Vĩ cúi xuống nhìn Cổ Mộc Hi đang nằm ngoan ngoãn như chú cún con trong lòng của mình, môi cô tươi nở nụ cười “con trai!”
Hu hu…
Nước mắt của Cổ Mộc Hi như trực sẵn từ rất lâu rồi, giờ tuôn rơi tầm tã như mưa…
Sở Vĩ Vĩ hốt hoảng “con sao vậy?”
Cổ Mộc Hi khóc nấc lên…cậu không nói lên được một lời nào…cậu cứ khóc rồi lại khóc.
Bạch Túc Duật đưa tay bế Cổ Mộc Hi từ trong lòng Sở Vĩ Vĩ và khẽ an ủi, vỗ về “Hi Hi ngoan, đừng khóc nữa có được không? Hi Hi còn như vậy nữa thì sẽ khiến cho mẹ của con buồn đó, có biết không?”
Cổ Mộc Hi nghe thế thì đưa tay lên lau đi nước mắt. Cậu không dám khóc nữa, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ làm cho mẹ cậu buồn.
– A Di Đà Phật!
Sở Vĩ Vĩ bước đến trước mặt Đại Sĩ Mã và các vị tôn giả, cô kính cẩn cúi đầu hành lễ “việc hôm nay Sở Vĩ Vĩ muôn vàn cảm kích ân cứu mạng của Đại Sĩ Mã và các vị tôn giả!”
– A Di Đà Phật!
“Sở Cung Chủ xin đừng quá khách sáo, giúp đỡ người khác là niềm vui của chúng tôi…vì chúng tôi đến từ đất nước An Lạc, chúng tôi luôn hy vọng sẽ mang bình an và hạnh phúc đến cho tất cả mọi người!”