Con bé thế nào rồi con trai?
Mẹ “Cô ấy có lẽ là sẽ không còn cứu được nữa!”
Bà Lâm Nghiễm thở dài…
– Nhưng mẹ thấy “nếu trời cao đã đưa con bé đến với chúng ta, nhất định sẽ có cơ duyên gì đó…hay là…”
Nhậm Tề Tề nhìn Sở Vĩ Vĩ thật lâu rồi khẽ lên tiếng “Con cũng rất mong cô ấy có thể tỉnh lại, nhưng mà con lại không biết nên làm gì để có thể giúp cho cô ấy!”
Bà Lâm Nghiễm rơi nước mắt “là Nhậm gia chúng ta đã nợ con bé quá nhiều”.
Mẹ đừng buồn nữa, hãy về nghỉ ngơi trước đi nhé mẹ! Rồi con sẽ tìm cách cứu Vĩ Vĩ.
Ừm được! Vậy mẹ về nghỉ ngơi đây…
Dạ, mẹ đi thong thả!
Bà Lâm Nghiễm nhìn Sở Vĩ Vĩ thêm một lúc rồi mới đứng lên rời đi.
Bên cạnh Sở Vĩ Vĩ giờ chỉ còn lại một mình Nhậm Tề Tề.
“Vĩ Vĩ!”
Lẽ ra chúng ta sẽ có một cuộc sống
yên bình, nhưng giữa chúng ta hiện tại đã có không ít khúc mắc.
Nhậm Tề Tề nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô thật lâu rồi mới trở về phòng mình. Khác với những căn phòng âm u lạnh lẽo khác trong U La Cốc, vì nó có viên long châu sáng thế trấn giữ nên tiên khí ngút trời, gần đây việc tu luyện của Nhậm Tề Tề đang rất tốt và thoát được ma đạo.
Nhậm Tề Tề lúc này mới chợt nhớ ra “có cách rồi, có cách cứu cô ấy rồi!”
– —————
Rừng Trúc Lam!
Bạch Túc Duật ngồi ôm đứa bé thật lâu…mắt trầm buồn nhìn đăm đăm về phía khoảng sân rộng, nơi đó được bày chiếc bàn trúc và vài chiếc ghế trúc “Trúc Bạch ngày ngày luôn ngồi uống trà”.
Ngươi ngồi ngây ngốc ra đó làm gì?
Bạch Túc Duật nghe thấy tiếng của Trúc Bạch thì thu lại tầm mắt “không biết Sở nhi thế nào rồi nữa!”
Trúc Bạch thở dài “ngươi đừng lo âu sầu muộn như thế nữa, tất cả mọi thứ trong trời đất này đều có số mệnh!”
Ngươi bảo ta làm sao mà có thể không lo “Sở nhi, nàng ấy…”
Đủ rồi Bạch Túc Duật “ngươi cứ như thế này mãi thì làm sao có thể nuôi dưỡng đứa bé này một cách tốt nhất đây?”
Bạch Túc Duật nhìn xuống đứa bé đang nằm trong lòng mình mà không khỏi đau lòng “bé con, mệnh con cũng thật là khổ: vừa chào đời đã phải xa lìa cha mẹ!”
Trúc Bạch khẽ lên “không biết tình hình hiện nay của Cổ Mộc Xuyên có khá lên chút nào không nữa!”
– Mà Bạch Túc Duật ngươi định đặt tên cho đứa trẻ đáng yêu này là gì đây?”
Bạch Túc Duật hiền hoà nhìn đứa bé “ta không muốn nó khổ như cha mẹ nó, ta đặt tên nó là Cổ Mộc Hi. Ngươi thấy thế nào?”
Trúc Bạch gật đầu “Ừm, cái tên này ta thấy cũng được đấy, hy vọng nó sẽ được sống trong vui vẻ!”
Oa…oa…oa…
Oa…oa…oa…
Ơ…nhưng sao nó khóc ghê vậy?
Trúc Bạch nheo mắt “làm sao mà ta biết được!”
Sao ngươi lại không biết?
Thì ta cũng như ngươi thôi! Đã bao giờ chăm sóc trẻ con đâu.
Oa…oa…oa…
Bạch Túc Duật lo lắng “Hi Hi, con sao vậy chứ?”
Ta nghĩ chắc là nó đói bụng rồi!
Vậy ngươi nhanh đi nấu gì đó cho Hi Hi ăn đi.
Ngươi bị điên sao Bạch Túc Duật “nó bé như vậy thì làm sao mà biết ăn?”
Vậy nó ăn gì?
Ta nghĩ là nó chỉ có thể ăn được thức ăn loãng mà thôi.
Loãng?
Vậy ngươi đi chuẩn bị đi!
Ờ được!
Thế là hai người đàn ông vụng về chăm sóc cho một đứa bé với cái kiểu hậu đà hậu đậu.
…………
Cho đến vài năm sau đó…
– Cổ Mộc Hi con đứng lại cho ta!
Sư tôn đuổi theo con đi…”lêu…lêu…”
Thằng quỷ nhỏ (Trúc Bạch tức đến thở phì phò!”
“Đồ nhóc thối!”
Phịch…
“Hi Hi…con chạy đâu vậy? Bị ngã rồi đây”.
– Cha nuôi, sư tôn ức hiếp con!
Hừ…
Bạch Túc Duật mỉm cười “ngươi sống hơn 2000 năm mà đi hơn thua với đứa trẻ 5 tuổi sao?
“Thật quá thụt lùi mà”
Hừ…cũng bởi vì tên thối tha Bạch Túc Duật ngươi quá nuông chiều nó mà nó càng lúc càng nghịch ngợm!”
“Trúc Bạch”
Hừ…
Bạch Túc Duật cười hiền hoà “Hi Hi từ nhỏ đã không được bên cạnh mẹ, chúng ta bù đắp cho nó để nó đỡ tủi thân!”
Thôi được rồi, được rồi…ta mặc kệ hai cha con hai người. Nhưng sau này không dạy dỗ được nó thì ngươi đừng có mà hối hận.
Ngươi yên tâm đi…
Trúc Bạch xoay lưng rời đi!
“Hi Hi”
– Cha nuôi…
Sao con lại không ngoan?
– Cha, Hi Hi xin lỗi!
Được rồi con ngoan “sau này con phải biết vâng lời sư tôn, không được để cha và sư tôn của con lo lắng nữa nhé!”
– Dạ “Hi Hi sẽ ngoan ngoãn, cha đừng giận con nhé!”
Ừm…cha con mình ra sau rừng luyện kiếm nào!”
Dạ…
Bạch Túc Duật âu yếm nhìn bé con và bế lên…”không hôn cha sao?”
Bẹp…
Một nụ hôn thần thánh, khiến Bạch Túc Duật nheo mắt!
Cổ Mộc Hi đưa tay lên lau lau nước bọt dính trên mặt Bạch Túc Duật “cha đừng nhàu mặt lại như thế này trông thật xấu xí, Hi Hi đã lau sạch nước bọt rồi mà!”
Bạch Túc Duật cong môi cười.
Đối với cả thiên hạ này có lẽ là Bạch Túc Duật sẽ luôn lạnh lùng, nhưng đối với Cổ Mộc Hi thì Bạch Túc Duật luôn là người cha hiền và ấm áp.
“Cựu!”
Bạch Hạc mỉm cười “cháu trai của ta đã cao hơn nhiều so với lần trước gặp ta”.
Bạch Túc Duật khẽ hỏi Bạch Hạc “Cổ Mộc Xuyên thế nào rồi?”
Bạch Hạc lắc đầu “vẫn chưa có tiến triển gì!”
– Ta không ngờ bé con lại lớn nhanh đến vậy.
Bạch Túc Duật u buồn “không biết Sở nhi thế nào rồi nữa!”