Thần, Sở Vĩ Vĩ tham kiến Hoàng Thượng!
Ta đã nhắc nhở nàng bao nhiêu lần rồi? Ta không thích nàng gọi ta như thế.
À…ờ…cái đó…
“Mộc Xuyên!”
Ừm…gọi thế cũng tạm chấp nhận được! Nhưng ta vẫn thích nàng gọi ta là A Mộc hơn.
Ừ…m…
Nàng đến đây!
Sở Vĩ Vĩ nhè nhẹ bước đến bên cạnh Cổ Mộc Xuyên…
Nàng sao vậy? Sao không nói gì?
Vừa nãy ta nghe các Thái Giám và Thị Vệ bảo là sắp đến kỳ thi tuyển tú nữ…
Không tuyển!
Sao vậy Mộc Xuyên?
Ta không thích…
Nhưng đó là quy định!
Có thể bỏ…”tóm lại thì ta sẽ không tuyển tú nữ”.
Như vậy làm sao mà được chứ?
Không có gì là không được cả! Buổi chầu Triều sáng mai, ta sẽ bàn với văn võ bá quan “bỏ quy định tuyển tú nữ hàng năm”.
“Mộc Xuyên, không được bỏ!”
Ta là vua một nước, lại không có cái quyền từ bỏ điều mà mình không thích à?
Ta không có ý này!
– Vĩ nhi, nếu kỳ thi tuyển tú nữ lần này có tên nàng thì ta mới cho phép tiến hành.
Ngài…
Sở Vĩ Vĩ tức giận bỏ đi “hừ, tên Hoàng Đế chết tiệt…không chịu tuyển tú thì lấy đâu ra gà mái để trứng vàng chứ!”
Hừ…tức chết ta mà.
Sở Vĩ Vĩ vừa đi vừa tức thở hồng hộc “Hoàng Đế chết tiệt, Hoàng Đế thối tha, ngươi không gần nữ sắc thì lấy đâu ra con cái nối dõi cho ngươi chứ! Vậy thì đến bao giờ ta mới hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Ta thật quá xui xẻo mà…
………
“Sở nhi, là ai đã chọc giận nàng đến như vậy chứ?”
“Túc Duật”
“Sở nhi, cùng ta đi dạo một vòng nhé!”
Sở Vĩ Vĩ thầm lặng đi bên cạnh Bạch Túc Duật…
Nàng còn tức giận sao?
Thiếp không!
Vậy sao nàng không nói gì?
“Túc Duật”
Hửm???
Nàng nói đi!
– Túc Duật, nhiệm vụ của chúng ta là phải giúp tên Cổ Mộc Xuyên kia có được người thừa kế ngai vàng. Mà chàng xem, tên Cổ Mộc Xuyên đó vô cùng cứng đầu “nói thế nào cũng không chịu tuyển tú nữ!”
Hoá ra nàng vì chuyện này mà tức giận đến vậy sao?
Thiếp còn không thể tức giận được sao? Trong Cung không còn được một mỹ nữ nào. Hắn đúng là một tên Hoàng Đế điên mà!
Được rồi Sở nhi, nàng đừng tức giận nữa. Theo ta thì nàng nên đến gặp Thái Hậu một chuyến đi.
Ý của chàng là…
Hoàng Đế cũng là một người con…ngài ấy chắc chắn cũng sẽ nghe lời Mẫu Hậu của mình, nhờ Thái Hậu tạo cho ngài ấy chút áp lực.
Cảm ơn chàng “Túc Duật”.
Sao nàng lại trở nên khách sao với ta vậy chứ?
………
Cổ Mộc Xuyên đứng trên cao nhìn xuống phía dưới, Sở Vĩ Vĩ đang đi bên cạnh Bạch Túc Duật, cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Lòng Cổ Mộc Xuyên cảm thấy vô cùng ghen tức…”cả hai người đều sẽ chết chắc với trẫm!”
Hừ! Vĩ nhi à Vĩ nhi, bảo nàng làm Hoàng Hậu của ta thì nàng không chịu…lại ngang nhiên thân mật với người tình cũ như vậy, nàng xem Cổ Mộc Xuyên ta đã chết rồi chắc.
Trong đêm, Thái Hậu đã cho mời Cổ Mộc Xuyên đến Trường Xuân Cung để nói đến vấn đề tuyển tú nữ. Cổ Mộc Xuyên không thể không nghe theo lời của Mẫu Hậu mình, nên đã ngậm ngùi chấp nhận.
Đến sáng hôm sau, trong buổi thượng Triều…bá quan văn võ cũng đã đề cập đến vấn đề này. Cuối cùng thì Cổ Mộc Xuyên không thể không đồng ý!
Cổ Mộc Xuyên lạnh lùng nhìn một lượt toàn thể bá quan văn võ, vậy kỳ tuyển tú nữ lần này trẫm sẽ giao cho Sở Quốc Sư…
Bá quan văn võ toàn Triều tất nhiên là vô cùng tán thành.
Được rồi, nhưng trẫm cũng có một yêu cầu. Tú nữ năm nay trẫm không cần nhiều. Tóm lại thì trẫm chỉ cần chất lượng, không cần số lượng…trẫm chỉ cần một người là đủ và người đó nhất định phải khuynh nước khuynh thành. Nếu không tìm ra được người như trẫm nói thì hủy bỏ kỳ tuyển tú.
Toàn thể bá quan văn võ đều ngơ ngác nhìn nhau…
– Con cái, quyến thuộc của chúng ta…xinh thì có xinh, đẹp thì có đẹp…nhưng làm gì có ai khuynh nước khuynh thành.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, có người lên tiếng “như vậy không phải là Hoàng Thượng đang cố tình làm khó Sở Quốc Sư rồi sao?”
Cũng có người khẽ lên tiếng “không phải Quốc Sư khuynh nước khuynh thành đó sao? Nếu ngài ấy tham gia tuyển tú thì có khi sẽ được tuyển…
– Ngài đừng nói linh tinh nữa mà chọc giận Hoàng Thượng!
Các ái khanh đã bàn luận xong chưa?
Mọi người đều im lặng không dám lên tiếng!
Còn việc thì bẩm báo, nếu đã không còn việc gì nữa thì bãi Triều…
………
Đinh công công đi đến bên cạnh Sở Vĩ Vĩ và cúi đầu lễ phép!
Hoàng Thượng cho mời Sở Quốc Sư đến Điện Dưỡng Tâm.
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày “Dưỡng Tâm Điện?”
Dạ phải!
………
Sở Quốc Sư đến…
Cổ Mộc Xuyên nhìn chằm chằm người đang bước vào, từng bước một tiến đến trước mặt mình!
“Vĩ nhi, nàng đến rồi…”
Sở Vĩ Vĩ khoanh tay trước ngực nhưng không thèm trả lời Cổ Mộc Xuyên.
Đinh công công đứng bên cạnh mà toát mồ hôi “Sở Quốc Sư, sao còn không mau bái kiến Hoàng Thượng?”
Sở Vĩ Vĩ liếc nhìn Đinh công công một cái liếc mắt vô cùng sắc lạnh, khiến Đinh công công không khỏi rùn mình.
– Ui! Sở Quốc Sư cũng thật sự quá khủng bố rồi!
Cổ Mộc Xuyên lạnh lùng ra lệnh “ngươi lui xuống đi!”
Nô tài xin phép được cáo lui!
Sở Vĩ Vĩ quan sát Dưỡng Tâm Điện một lượt, “nơi này sao lại lạnh lẽo đến vậy chứ?”
Nàng đến đây ngồi cạnh ta nè! Sao lại đứng thừ người ra vậy?
À…”Gọi ta đến có việc gì? Sao không nghỉ ngơi đi?”
Gọi nàng đến để cùng nhau nghỉ ngơi!
Cút…
Cổ Mộc Xuyên cong môi cười.
Sở Vĩ Vĩ đen mặt “Tên thối tha này cười lên sao lại đẹp đến vậy chứ?”