Mục lục
Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng - Hoa Liễm Ngọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Túc Duật liếc nhìn lên bàn, trong lòng có sự ngạc nhiên không hề nhẹ “Sở nhi dậy sớm nấu bữa sáng cho mình sao?”

Bạch Túc Duật ngồi xuống ghế gắp từng món, từ tốn cho vào miệng nhai…chợt cong môi cười!

“khá lắm”

…—————-…

Cốc…cốc…cốc…

Sở Vĩ Vĩ giật mình “chết rồi, sư phụ đến tìm mình tính sổ đây mà”.

Cốc…cốc…cốc!

“Sở nhi”

Mở cửa cho sư phụ…

Hừ…”còn lâu con mới mở cho người, người vào để tính sổ con chứ gì?”

Không…

– Người đừng lừa con, con biết người đang tức giận với con.

“Sở nhi, sư phụ không có…”

– Con bận rồi, người trở về đi!

“Sở nhi bận việc gì?”

Ừm…thì việc riêng của con “không liên quan đến người!”

Bạch Túc Duật bất giác cong môi thành vòng cung.

Nghe im lặng rất lâu, cô nghĩ sư phụ của mình đã rời đi…

Phù…

“Sợ chết đi được à!”

– Nghe Trúc Bạch sư phụ kể trước giờ Túc Duật sư phụ luôn cấm dục, không gần nữ sắc, trước đây có sư muội đồng môn với sư phụ: lúc say rượu chạm vào người Túc Duật sư phụ, liền bị người phế đi cánh tay.

– Sở Vĩ Vĩ hốt hoảng “vừa nãy mình lỡ nhìn thấy từ trên xuống dưới…có khi nào sư phụ giết mình diệt khẩu không đây?”

“không được, phải chuồn lẹ thôi!

Sở Vĩ Vĩ rón rén mở cửa ra…đi khẽ…đi khẽ…

Bạch Túc Duật mỉm cười!

Bụp…

Á á á á…

– Đỡ lấy!

Sư…

“phụ”

Hửm???

“Sở nhi định trốn khỏi điện sao?”

– Òm…

Dạ không…

– Quan sát sắc mặt Bạch Túc Duật!

“sao vậy?”

– Mặt sư phụ dính gì à?

Dạ không!

– Vậy sao Sở nhi nhìn kỹ quá vậy?

Sở Vĩ Vĩ đưa tay lên chống cằm, mày khẽ nhíu…tự nói với lòng “thần sắc rất ổn, vô cùng bình thường, không có sát khí”.

Bạch Túc Duật huơ huơ tay trước mặt cô “Sở nhi sao vậy?”

Dạ con không sao!

– Người tìm con có việc gì không ạ?

– “Sư phụ sẽ đưa con đi dạo”

Thật không sư phụ?

Bạch Túc Duật gật đầu.

Sở Vĩ Vĩ hơi lo lắng “không lẽ sư phụ sợ giết mình ở đây sẽ bẩn điện của người, nên đưa mình đi đến chỗ khác để xử lý mình…thôi lần này xong thật rồi!”

Bạch Túc Duật nhíu mày “con còn đứng đó làm gì? Không phải con rất thích ra ngoài dạo chơi sao?”

Sở Vĩ Vĩ im lặng đi theo sau…

– Hôm nay, Sở nhi tiến hóa thành 'Quy cô cô' rồi à?

“Quy cô cô! Hừ, dám nói mình là rùa cái sao?”

Sở Vĩ Vĩ đi theo Bạch Túc Duật đến bờ vực! Cô nhìn xung quanh “quả nhiên cảnh đẹp như tranh, buổi sáng sương mù vẫn còn bay là đà…”

Bạch Túc Duật rút thanh kiếm ra khỏi vỏ!

Sở Vĩ Vĩ giật bắn người…

“sư phụ”

“Thôi chết rồi, sư phụ muốn diệt khẩu thật mà!”

Thấy Sở Vĩ Vĩ nhắm nghiền đôi mắt lại, Bạch Túc Duật cong môi cười!

Bỗng dưng…

Sở Vĩ Vĩ cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm lấy eo cô, rồi lướt gió “cô từ từ hí mắt ra lén nhìn…thì thấy Bạch Túc Duật đang ôm cô đứng trên thanh kiếm và lướt chậm, hai bên là núi non trùng trùng điệp điệp!”

“Bạch Túc Duật khẽ hỏi: Sở nhi thấy đẹp không?”

Dạ, rất đẹp ạ!

– Sở Vĩ Vĩ lại không ngờ sư phụ lạnh lùng của mình, cũng có lúc ấm áp và dịu dàng đến như thế.

“Quả nhiên, không ở đâu có thể đẹp hơn nơi này!”

“Sở nhi”

Dạ!

Sao lúc nãy lại muốn trốn tránh sư phụ?

“vì con sợ”.

Nói sư phụ nghe “con sợ điều gì?”

– Dạ…

“nói đi, sao lại ấp úng?”

Dạ, con sợ sư phụ sẽ giết con…

Bạch Túc Duật nheo mắt “sao sư phụ lại giết Sở nhi?”

Thì…thì…

“Thì thế nào?”

– Thì là chuyện sáng nay đó sư phụ, con sợ sư phụ sẽ rất tức giận!

Mặt Bạch Túc Duật trở nên ửng đỏ.

Khụ…khụ…khụ…

– Sư phụ không sao chứ?

“Ta không sao”

“Sở nhi”

Dạ!

– Con phải ghi nhớ: “sư phụ sẽ không bao giờ làm tổn thương đến con”.

Dạ!

“Vĩ Vĩ biết rồi ạ”

Sư phụ đã từng hứa là sẽ yêu thương chăm sóc cho Sở nhi, thì sao lại làm con tổn thương được chứ?

– Sư phụ nói thật không ạ?

Thật…

“Cả hai cùng rơi vào im lặng, chỉ tập trung ngắm cảnh!”

“nơi này đẹp quá”

– “Sở nhi có thích không?”

Dạ có, con thích lắm ạ!

“Nếu Sở nhi thích, sau này sư phụ sẽ thường xuyên đưa Sở nhi đi dạo”.

Sở Vĩ Vĩ cười thật tươi “Vĩ Vĩ rất vui ạ”.

Vì sao Sở nhi vui?

– Còn lâu mới nói cho sư phụ biết!

Bạch Túc Duật cưng chiều nhìn đồ đệ cưng của mình mà thở dài…

“Sao sư phụ lại thở dài?”

– Không có gì!

Hừ…

“Biết ngay là sư phụ sẽ không thành thật nói ra mà vẫn hỏi thừa”.

Bạch Túc Duật há hốc mồm “con bé này!”

“Sở nhi còn muốn đi đâu nữa không?”

“sư phụ ơi!”

– Sở nhi nói đi…

Mình đến phố Thanh Hà chơi nhé sư phụ?

“Sao Sở nhi lại muốn đến phố Thanh Hà?”

Dạ, là vì đã lâu rồi không về nên con cảm thấy nhớ nơi đó!

” Sở nhi trước đây ở phố Thanh Hà sao?”

Dạ…

Thật ra…

Thật ra thế nào? Sao Sở nhi nói chuyện cứ hay ngập ngừng vậy hửm???

Dạ…”con ở đó cũng không được bao lâu, nhưng con rất thích nơi đó”.

– Được rồi, vậy giờ sư phụ sẽ đưa Sở nhi đến phố Thanh Hà!

Sở Vĩ Vĩ nhìn Bạch Túc Duật “sao hôm nay sư phụ lại dễ dãi quá vậy ạ?”

Hửm???

– Sở nhi không thích sư phụ như thế này sao?

Dạ không phải đâu ạ! Con rất thích…

Bạch Túc Duật mỉm cười!

“Sư phụ cười đẹp nhất”.

Khụ…khụ…khụ…

Con nói linh tinh gì vậy?

Con khen người cười đẹp!

À…ừm! Giờ chúng ta đến phố Thanh Hà thôi.

Dạ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK