“Sở nhi!”
“Mẹ…”
Sở Vĩ Vĩ giật mình quay đầu nhìn lại “sao hai người lại đến đây?”
– Mẹ, sao mẹ lại đến đây?
Ta đến đây để tìm cha của con. Theo như lời của nội tổ mẫu con kể lại thì cha con đã bị Vô Thiên nhốt lại ở Ma Cung, nhưng rất tiếc ta đã tìm khắp nơi vẫn không thấy…thậm chí là muốn lật tung cả Ma Cung!
“Sở nhi, nàng đừng quá lo lắng! Rồi sẽ tìm ra được thôi”.
Túc Duật, thiếp đã tìm kiếm rất kỹ…không sót một nơi nào!
Cổ Mộc Hi chợt lên tiếng “nếu đã tìm không thấy thì có nghĩa là không có”.
Bạch Túc Duật cũng nghĩ như thế…”Sở nhi, Hi Hi nói không sai”.
Ý chàng là Vô Thiên không nhốt Mộc Xuyên ở Ma Cung?
Bạch Túc Duật gật đầu!
Cổ Mộc Hi nhíu mày “Vô Thiên là người như thế nào ạ?”
Sở Vĩ Vĩ nhìn Bạch Túc Duật “hắn ta…”
Bạch Túc Duật ôn tồn lên tiếng “Hắn ta là một trong các vị La Hán ở Tây phương, do bị tẩu hoả nhập ma mà trở nên vô cùng ác độc. 3000 năm trước hắn đã từng chiếm ngôi Ngọc Đế…làm bá chủ tam giới, chính cha ruột của con đã kéo hắn ngã ghế. Cũng vì thế mà cha của con bị hắn tìm đến báo thù!”
Sở Vĩ Vĩ khẽ lên tiếng “Vô Thiên trước đây đã mạnh, và càng ngày hắn càng mạnh hơn. Mẹ sợ cha của con sẽ không còn là đối thủ của hắn!”
Cổ Mộc Hi rất tò mò, cậu nhìn Bạch Túc Duật rồi nhìn sang Sở Vĩ Vĩ “cha ruột của con là người có thân phận gì? Tại sao lại có khả năng hạ bệ được Vô Thiên?”
Bạch Túc Duật đưa đôi tay của mình ra và đặt lên hai bả vai của Cổ Mộc Hi “cha ruột của con là Đế Thích, là Thiên chủ của tam thập tam thiên”.
Cổ Mộc Hi càng khó hiểu hơn “vậy tại sao cha của con lại ở Cổ Tịch?”
Bạch Túc Duật thở dài “cha của con có quyền sinh và sát chốn nhân gian, trước đây vì căm phẫn một vị vua chốn nhân gian và ra tay đoạt đi mạng sống của vị vua đấy mà bị phạm phải giới luật Thiên Đình!”
Cổ Mộc Hi nhíu mày “không phải là cha của con được vì sinh sát chốn nhân gian sao? Vậy thì tại sao lại phạm phải luật trời?”
Bạch Túc Duật lắc đầu “Vì dù là Hoàng Đế chốn nhân cũng là con của trời”.
Cổ Mộc Hi đưa tay lên gãi mũi “ồ, con hiểu rồi ạ!”
Bạch Túc Duật vuốt nhẹ lên đầu Cổ Mộc Hi “Hi Hi ngoan”
Sở Vĩ Vĩ khẽ hỏi “vậy giờ chúng ta sẽ phải tìm Mộc Xuyên ở đâu?”
“Sở nhi, nàng bình tĩnh đi. Rời khỏi nơi này trước đã!”
Được…
…………
Vô Thiên nhìn chằm chằm vào ba người “Bạch Túc Duật, Sở Vĩ Vĩ và Cổ Mộc Hi đang trò chuyện!”
– Ngươi thấy gì không Đế Thích? Ả đàn bà của ngươi vẫn chưa thể quên được người tình cũ, dù đã sinh con cho ngươi thì thế nào chứ? Họ là một đôi tương thân tương ái từ trước khi gặp ngươi!”
Cổ Mộc Xuyên đúng là có chút buồn phiền, nhưng nó chỉ thoáng qua và rất nhanh đã giấu kín. Cổ Mộc Xuyên không thích người khác nói ra nói vào chuyện tình cảm của Sở Vĩ Vĩ và Bạch Túc Duật. Nó là cái gai nhọn đâm sâu trong xương thịt Cổ Mộc Xuyên, nó luôn khiến cho Cổ Mộc Xuyên vô cùng khó chịu. Tuy nhiên thì mối ân oán này rất khó tính toán “vì Bạch Túc Duật là người đã nuôi dưỡng Cổ Mộc Hi”.
“Nhưng bất cứ là lúc nào và hoàn cảnh nào ánh mắt Vĩ nhi khi nhìn Bạch Túc Duật cũng luôn dịu dàng và ấm áp, giống như Vĩ nhi đã mang tất cả yêu thương đặt lên người Bạch Túc Duật vậy. Nàng ấy chưa từng nhìn mình như thế!”
Vô Thiên lạnh lùng lên tiếng “ngươi nên phò trợ ta lên làm chúa tể tam giới. Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi ra tay diệt trừ tên Bạch Túc Duật, có như vậy thì Sở Vĩ Vĩ sẽ mãi mãi thuộc về Đế Thích ngươi”.
Ngươi đừng hòng “ta đường đường là Đế Thích mà lại đi giúp tên ma đầu như ngươi xoắn ngôi…sao Vô Thiên ngươi lại mơ lâu như vậy chứ? Còn về Bạch Túc Duật, ta chưa từng nghĩ sẽ ra tay sát hại cậu ta. Đó là người ân của Cổ Mộc Xuyên ta, không có Bạch Túc Duật thì sẽ không có được Cổ Mộc Hi.
Sắc mặt Vô Thiên càng u ám hơn “ngươi không có quyền quyết định!”
Vậy sao? Để ta xem, ngươi dùng cách nào để ép ta làm việc cho ngươi?
Vô Thiên không nói gì thêm, chỉ quay bước rời đi…
…………
Bên ngoài Ma Cung!
“Túc Duật”
– Nàng sao vậy Sở nhi?
Thiếp rất nóng lòng “không biết Mộc Xuyên thế nào rồi nữa!”
– Nàng yên tâm đi “ta biết một nơi, nơi này nằm ngoài Thiên Địa, Vô Thiên nhất định đã nhốt Cổ Mộc Xuyên ở đó để tránh tai mắt của Thiên Đình!”
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “Túc Duật, chàng nói thật sao?”
Cổ Mộc Hi cũng vô cùng khó hiểu nên lên tiếng hỏi “chẳng lẽ thật sự có một nơi nằm ngoài Thiên Địa thật sao?”
– Đương nhiên là thật rồi!
Vậy chúng ta nhanh đến đó thôi Túc Duật.
Cả ba người cùng nhau đi tìm nơi Vô Thiên giam giữ Cổ Mộc Xuyên.
Cổ Mộc Hi cười cười “đúng là cha nuôi và mẹ rất xứng đôi, nhưng mình sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện đó, mẹ chỉ thuộc về cha ruột của mình mà thôi!”