Mục lục
Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng - Hoa Liễm Ngọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

U La Cốc!

Sở Vĩ Vĩ lẻn vào bên trong động. Điều khiến cô ngạc nhiên đó chính là bà Lâm Nghiễm đang nằm bất động! Đã xảy ra chuyện gì?

“Mẹ”

– Là ai đã gây ra? Cô đưa tay lên sờ vào cơ thể của bà thì cảm nhận được hơi ấm.

“Mẹ hãy yên tâm, Vĩ Vĩ sẽ tìm cách cứu mẹ!”

Bà Lâm Nghiễm cảm nhận được sự xuất hiện của cô và nghe được lời của cô nói, ngón tay bà khẽ cử động.

Sở Vĩ Vĩ quay lưng rời đi, cô lẻn vào một căn phòng khác “căn phòng này vô cùng âm u, bày trí chỉ một màu đen”. Cô đưa tay rút lấy thanh kiếm xích dương khai rồi rời đi vội vã!

…—————-…

Rừng Trúc Lam!

“Sư phụ”

Trúc Bạch mỉm cười “đồ nhi về thăm sư phụ đó sao?”

“Sư phụ, Vĩ Vĩ muốn hỏi người một việc!”

Có chuyện gì? Con nói đi!

“Vĩ Vĩ phải đến đảo giao long một chuyến”.

– Con đến đó làm gì? Địa hình phức tạp trùng trùng…

“Sư phụ, con cần máu của giao long”.

“Đã xảy ra chuyện gì, con nói cho sư phụ nghe nào?”

“Trước đây khi ở Cung Quảng Hàn, con có đọc qua một quyển sách: trong đó ghi rõ là cần máu giao long cùng với tim trúc có thể luyện ra được một loại thần dược!”

Nhưng đồ nhi ngốc của ta “máu giao long không dễ lấy như con tưởng tượng đâu”.

“Thế nên con mới nhờ đến sự giúp đỡ của sư phụ”.

“Cốc!”

Á…đau “Sư phụ này…”

– Ta cốc đầu là cho con tỉnh lại đó!

Sở Vĩ Vĩ chu môi…

Ha ha ha ha…”con đã được gả rồi đó…”

Thế thì sao chứ ạ?

– Đã là vợ người ta rồi mà vẫn cứ luôn nũng nịu!

Hừ…sư phụ thật đáng ghét mà.

Nói đi, muốn sư phụ giúp gì nào?

Dạ! Vĩ Vĩ muốn mượn nỏ bạc của người!

Hửm?

Cũng đã lâu rồi ta chưa dùng đến nó “đồ nhi cảm thấy cầm vừa tay thì sư phụ sẽ tặng nó cho con”.

“Sư phụ à! Vĩ Vĩ chỉ định mượn để bắn giao long mà thôi, con không có ý định cướp bảo vật của người đâu!”

Ha ha…nhưng ta thích tặng cho con, không được sao?

“Con có rất nhiều loại vũ khí, ai thèm thứ đồ vật xấu òm như thế này chứ!”

Ồ, chê xấu thì con đừng có dùng đến…

Hừ…là bất đắc dĩ phải dùng thôi mà.

Lại còn bất đắc dĩ cơ đấy! Thế thôi ta đổi ý rồi, không cho con mượn.

Đi mà sư phụ…

– Được rồi, vậy sư phụ cho con mượn xài tạm đó. Mà con nên nhớ rằng “da của giao long rất cứng cáp, mũi tên lại vô cùng sắc bén, con đừng nên để bị phản phệ…sẽ khiến cho con bị thương đấy!”

Dạ con nhớ rồi ạ!

Sở Vĩ Vĩ cầm nỏ bạc lên xem rồi vụt bay vào không trung.

Này…”này Vĩ Vĩ, haiz…”

…—————-…

Đảo giao long!

Sở Vĩ Vĩ cầm nỏ bạc sắc bén trên tay, cô nhắm thẳng giao long đầu đàn mà bắn.

Phựt…

Hửm! Quả nhiên, là da rất dày…phải làm sao mới có thể hạ được nó đây.

Phựt…

Cô đã cố gắng bắn thêm vài mũi nhưng cũng không có tác dụng gì!

Bỗng dưng, gió lớn sóng cuộn nổi lên ầm ầm, cả một vùng trời sấm chớp dữ dội.

Sở Vĩ Vĩ kinh ngạc “đã xảy ra chuyện gì?”

Một cơn lốc xoáy thật mạnh, khiến cho hàng dừa trên bờ đảo nghiêng ngả và đổ ầm ầm…

Một bóng người dần dần hiện rõ trong mắt cô.

“Tiểu cô nương, sao cô lại ra tay sát hại giao long? Cô có biết giao long là thánh vật của Thủy Thần, nếu cô dám ra tay sát hại giao long…Thủy Thần sẽ tuyệt đối không tha cho cô đâu”.

Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “ta không có ý muốn sát hại giao long, ta vốn dĩ chỉ muốn lấy vài giọt máu của chúng mà thôi”.

Tại hạ là “Thiết Vô song”. Chẳng hay cô nương tên họ là gì và từ đâu đến?

Ta tên Sở Vĩ Vĩ…ta đến từ núi Không Linh!

Được, nếu cô có thể đỡ được mười chiêu của ta…thì ta sẽ tặng cho cô một bát huyết long.

– Ngài nói là phải giữ lời đó!

Đương nhiên là ta sẽ giữ lời…nhưng nếu cô thua ta thì phải giải quyết thế nào?

Tuỳ ngài xử trí!

Được…vậy thì tôi bắt đầu đây! Xin Sở cô nương hãy tiếp chiêu!

Ầm…

Phình…

Hai bên giao đấu quyết liệt “đừng nói là chỉ mười chiêu, hàng trăm chiêu thì cô cũng đỡ được!”

– Sao nào? Ngày Thiết có còn muốn tiếp tục nữa không?

Ta…”được…”

Thiết Vô Song cầm lưỡi dao sắc bén lên và đặt vào lồng bàn tay, một dao lướt qua đã chảy ra bê bết máu!

Sở Vĩ Vĩ đưa hồ lô ra hứng lấy những giọt máu, rồi cô quỳ xuống trước mặt Thiết Vô Song “Xin lỗi vì hôm nay đã đến đây quấy nhiễu ngài”.

Không có gì!

Thiết Vô Song đã xoay người rời đi…

Sở Vĩ Vĩ lập tức trở về “Cô cần phải luyện đan cho bà Lâm Nghiễm!”

………………

Qua nhiều ngày liền thì cũng đã luyện thành công cải tử hoàn sinh, cô tìm đến U La Cốc!

“Mẹ, Vĩ Vĩ đến thăm người đây!”

Cô đỡ bà nằm dựa vào thành giường và nhẹ nhàng chêm vào lưng bà chiếc gối…cô bắt đầu tiến hành việc cứu người…cô đã dùng nội lực ép chất độc trong người bà ra.

Khi chất độc được ép ra ngoài hoàn toàn, cô bắt đầu truyền chân khí cho bà. Trong lúc cô đang truyền thụ chân khí cho bà Lâm Nghiễm thì…

Rầm…

Khụ khụ khụ…

“Mẹ…”

Nhậm Tề Tề thấy mẹ mình nôn ra máu, thì vô cùng lo lắng…anh đỡ bà dậy…

Phình…

Sở Vĩ Vĩ bị Nhậm Tề Tề dồn toàn lực đánh một chưởng bay đến vạn dặm “Vừa nãy vì trị cho bà Lâm Nghiễm nên cô đã sử dụng rất nhiều chân khí, lần này lại vô tình bị Nhậm Tề Tề đánh cho một chưởng! Xem ra thì cô đã bị thương không nhẹ.

Khụ khụ khụ…

“Mẹ…”

“Vĩ Vĩ…”

Mẹ còn gọi tên cô ấy làm gì? Vừa rồi cô ấy đã làm tổn thương đến mẹ đó…

– Không…không phải “Vĩ Vĩ…không có tổn thương đến mẹ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK