Mục lục
Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng - Hoa Liễm Ngọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sở nhi”

Sở Vĩ Vĩ ngước mặt lên nhìn Bạch Túc Duật “chàng chưa ngủ sao?”

– Ta không ngủ được!

“Nàng vừa đi đâu về vậy?”

“Túc Duật”

Thấy Sở Vĩ Vĩ có vẻ như rất lo lắng, Bạch Túc Duật nhíu mày “đã xảy ra chuyện gì?”

“Túc Duật, Nhậm Tề Tề muốn cướp thanh cổ cầm này! Nhưng cầm xích dương khai này một khi rơi vào tay Nhậm Tề Tề thì thiên hạ sẽ đại loạn, lục giới sẽ phải gánh chịu một kiếp nạn lớn”.

Thanh Hà cũng đang lo lắng tìm Sở Vĩ Vĩ, nàng ở đây…làm ta lo lắng quá!

“Thanh Hà”

– Đã xảy ra chuyện gì rồi Vĩ Vĩ “ta thấy nàng lo lắng như vậy…”

“Thanh Hà, huynh đừng quá lo lắng Vĩ Vĩ không sao cả!”

– Chỉ là chiếc cổ cầm này không thể để rơi vào tay Nhậm Tề Tề được.

Thanh Hà nhìn Bạch Túc Duật rồi nhìn Sở Vĩ Vĩ “vậy thì phải làm thế nào?”

Sở Vĩ Vĩ thở dài “Túc Duật, chàng hãy mang thanh cổ cầm này về Cung Quảng Hàn và giao nó cho Thái Tôn Đại Đế!”

“Sở nhi, ta làm sao mà bỏ đi trong lúc này?”

“Túc Duật, chàng nghe thiếp nói…chỉ có chàng mang đi là thích hợp nhất”.

Không…làm sao ta có thể bỏ mặc nguy hiểm của nàng mà đi trong lúc này!

“Túc Duật, ở đây vẫn còn có Thanh Hà”

– Nhưng ta không yên tâm…

Thiếp sẽ không sao đâu “chàng đi nhanh rồi quay trở lại tiếp sức cho thiếp và Thanh Hà”.

– Xào xạc!

Túc Duật chàng đi nhanh đi…chàng đi nhanh chóng trở về, thì còn có thể giúp được thiếp. Đây là kiếp nạn, thiếp phải đối mặt…

Được, ta đi…”Thanh Hà, giúp ta bảo vệ cho Sở nhi!”

– Vương Thượng yên tâm, nàng ấy…ta yêu hơn mạng của mình, thà ta hồn xiêu phách tán…cũng tuyệt đối không để nàng ấy chịu bất kỳ tổn hại nào.

Được…vậy ta đi!

“Sở nhi, nàng phải hết sức thận trọng!”

– Thiếp biết rồi, chàng đi nhanh đi Túc Duật.

Sở Vĩ Vĩ nắm tay Thanh Hà “chàng có hối hận không?”

“Vĩ Vĩ, Thẩm Thanh Hà ta không hối hận…nguyện cùng nàng sống chết có nhau!”

Ầm…

Cung Chủ!

Tiểu Tình…cô hãy trở về Quảng Hàn Cung đi. Ở đây rất nguy hiểm “đi nhanh vẫn còn kịp”.

Không đâu Cung Chủ, Tiểu Tình sẽ không bỏ mặc Cung Chủ!

Tiểu Tình cô không phải là đối thủ của Nhậm Tề Tề hy sinh như thế không đáng, nghe lời ta…đi nhanh “nếu không thì đừng bao giờ gọi ta là Cung Chủ”.

– Cung Chủ!

Đi nhanh…

Cung Chủ…”nhận của Tiểu Tình một lạy”

Nước mắt Sở Vĩ Vĩ lăn dài trên khóe mi “đi đi”

– Tiểu Tình vừa khóc vừa bỏ chạy!

“Cung Chủ người phải hết sức cẩn thận”

……………

Giao cầm xích dương khai cho ta, ta niệm tình xưa mà cho cô một con đường sống!

Sở Vĩ Vĩ mặt trở lạnh “đã xác định sẽ huyết chiến thì cứ ra tay, không cần thiết phải niệm tình xưa…ta và anh lúc tại thế đã từng là phu thê, nhưng hiện tại *đạo bất đồng*…thì chỉ có thể đẫm máu khi đối đầu!”

Được…”nếu cô đã nói như vậy, ta cũng không cần thiết phải e dè”.

Keng…

Nhậm Tề Tề rút kiếm ra khỏi vỏ “đây là thanh kiếm xích dương khai, đáng sợ nhất lục giới!”

– Thanh Hà điềm tĩnh ngồi xuống gảy đàn…

– Sở Vĩ Vĩ mặt u buồn đưa tiêu lên môi thổi “Tề Tề, tại sao giữa em và anh phải đi đến bước đường cùng như hôm nay chứ!”

Ào…ào…

Ầm…ầm…

Gầm…

G…R…ừ…

Túc túc…

Tức tức…

Bài hợp tấu này của Sở Vĩ Vĩ và Thanh Hà uy lực vô cùng hùng mạnh “đây là lý do mà Trúc Bạch luôn muốn Sở Vĩ Vĩ phải gả cho Thanh Hà”.

Nhậm Tề Tề ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt “từng cơn mưa tuôn ào ạt, sấm chớp vang trời…rồng bay phượng múa sáng cả một vùng, từng tiếng gầm của rồng, âm thanh ca của bầy phượng hoàng…”

– Thiềm Đại Đế đứng phắt dậy “đây là…”

– Trúc Bạch lo lắng đứng lên, đây là hiện tượng khi Vĩ Vĩ và Thanh Hà hợp bích “đồ nhi của ta và Thanh Hà đang giao đấu cùng với ai, có nguy hiểm không? Ta phải lên Không Linh Sơn mới được”.

Tông Chủ An Anh Thái cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn lên bầu trời “đã xảy ra chuyện gì?”

Khiếu Anh Thu đã từng nghe Thiềm Đại Đế kể qua, đây là hiện tượng hợp bích của “huyền tiêu và tiêu diêu cầm, tương truyền đôi cầm tiêu này trong truyền thuyết là một đôi và được phu thê Quảng Thừa và Tiêu Dao thống trị, sau đó vì huyết chiến với tộc Khổng Tước mà Quảng Thừa bà bà tử trận, Tiêu Dao lão ông cũng tự tử ngay sau đó. Cả hai hoá thành đôi cầm tiêu, được Huyền lão cất giữ”.

– Hơn nghìn năm trước, vì trong một lần nghe được tiếng đàn có một không hai của Thẩm Thanh Hà mà Huyền lão đã nảy ra ý định là tặng tiêu diêu cầm cho Thẩm Thanh Hà, chiếc huyền tiêu kia còn không phải là trong tay Sở Vĩ Vĩ sao? Mình còn nghe nói “ai sở hữu đôi cầm tiêu hữu tình này, dù không yêu nhau…rồi cũng sẽ yêu nhau sâu đậm, mà khi họ càng yêu nhau thì uy lực của cầm tiêu càng thêm mạnh. Lần này e là phức tạp lắm đây!”

Khiếu Anh Thu tức tốc đến Không Linh Sơn!

…………

Trở lại với cuộc huyết chiến trên Không Linh Sơn!

– Từng âm điệu hoà hợp của cầm tiêu, là những đòn đánh chí mạng…

Nhưng từng kiếm của Nhậm Tề Tề cũng sẽ dồn đối phương vào đường chết.

Cộng thêm Lãnh Diễm Lệ đã trở thành Thiên ma và luyện đến giải thể thiên, tuy không phải là tầng cao nhất nhưng…uy lực kinh người…

Xem ra thì có lẽ Thanh Hà và Sở Vĩ Vĩ rất khó khăn để thắng được Nhậm Tề Tề và Diễm Lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK