Nhậm Tề Tề đi dạo quanh trấn Thanh Hà một lần nữa, hy vọng sẽ gặp lại người đó, anh nhớ lại lúc đó bản thân mình thật ngốc “sao lại không đuổi theo người đó, nếu không quen thì thôi”. Anh vô cùng lo lắng cho vợ của mình, theo như lời của Phán Quan thì Sở Vĩ Vĩ chưa tận số, như thế thì sẽ không đến được địa phủ, phải làm chơn hồn giấc da giấc dưỡng, phiêu bạt khắp nơi!
………………….
Nhậm Tề Tề ngồi trầm tư trong quán trà, anh nhìn xuống phố “phố xá vẫn tấp nập, đông đảo”…haiz, trấn Thanh Hà này quả thật là nơi náo nhiệt nhất lục giới “người, yêu ma, thần tiên,…đều có lòng muốn đến đây để tìm báu vật! Nơi này bán vô số món đồ quý báu”.
Nhậm Tề Tề bỗng dưng nghe được tiếng đàn du dương êm dịu, nhưng trong tiếng đàn đó lại có cả sự thê lương khó có thể tả được…”chủ nhân của tiếng đàn này nhất định đã phải trải qua rất nhiều đau khổ”.
Nhậm Tề Tề đưa mắt nhìn quanh, anh thấy có một người đàn ông mặc y phục đỏ lộng lẫy “nửa sườn mặt hiện ra trước mắt là vô cùng hoàn hảo, nửa sườn mặt còn lại thì được che kín bởi chiếc mặt nạ đen”. Nhậm Tề Tề quan sát một lúc rồi đứng lên rời đi.
Thanh Hà vẫn cứ lạnh lùng vô cảm, ngồi đàn! Bất chợt, Thanh Hà đưa mắt nhìn xuống đường phố…”tầm mắt Thanh Hà dán chặt vào bóng dáng mảnh mai đang đi dưới phố”.
Tiểu Đang nắm lấy bàn tay Sở Vĩ Vĩ “tỷ tỷ, chúng ta vào trong uống trà nhé!”
Sở Vĩ Vĩ gật đầu!
Tiểu Đang kéo Sở Vĩ Vĩ chạy như tên bay, “tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ ngồi đây”. Tiểu Đang kéo ghế cho Sở Vĩ Vĩ ngồi xuống.
Chị cảm ơn Tiểu Đang nhiều lắm!
Tiểu Đang cười khanh khách…
Thanh Hà lại dán chặt mắt vào Sở Vĩ Vĩ!
Sở Vĩ Vĩ gật đầu chào Thanh Hà…
Tiểu Đang lớn tiếng gọi “Thanh Hà ca ca”. Cậu vừa réo vừa bay thẳng vào lòng Thanh Hà.
Đệ lại nghịch phá gì vậy?
Tiểu Đang lắc đầu “đệ không có, đệ chỉ dẫn tỷ tỷ xinh đẹp đi uống trà thôi!”
Thanh Hà đưa mắt nhìn Sở Vĩ Vĩ…
Sở Vĩ Vĩ nhìn Thanh Hà rồi mỉm cười, tuy cô đã che kín mặt…nhưng nụ cười của cô rất đẹp, môi hồng răng trắng “môi cô vẽ ra một đường cong vô cùng hoàn mỹ”.
Cả hai đều rơi vào im lặng!
Tiểu Đang khẽ hỏi Thanh Hà “ca ca, ca có thích tỷ tỷ xinh đẹp đó không?”
Thanh Hà nheo mắt “ta thích hay không thì liên quan gì đến đệ!”
Tiểu Đang bĩu môi “ca ca bị ế vợ lâu rồi, ca không nghĩ đến việc sẽ tìm cho đệ một a tẩu để chơi cùng đệ sao?”
Khụ…khụ…khụ!
Thanh Hà ho đến sặc sụa! Nhóc con nhà đệ “đệ đang nói đến đạo lý gì vậy?”
Tiểu Đang chớp chớp mắt “ý của ca ca là sao?”
Ta lấy vợ mà lấy vợ để cho đệ có người chơi cùng sao? Vậy sao đệ không tự mình đi mà lấy vợ rồi về cùng chơi!
Hừ! Ca thì hiểu cái gì chứ?
Thanh Hà dịu dàng hỏi em trai mình “thế đệ chơi cùng Vĩ Vĩ có vui không?”
Mắt Tiểu Đang sáng quắc “đương nhiên là rất vui rồi”. Tiểu Đang chợt nhớ ra “đúng rồi ca ca, ca cưới tỷ ấy đi!”
Khụ…khụ…khụ!
Chuyện này làm sao mà được chứ, ta và Vĩ Vĩ mới gặp nhau “sao lại đề cập đến vấn đề này được”. Thanh Hà xua xua tay…đệ đi sang đó chơi cùng tỷ tỷ xinh đẹp của đệ đi! Ta về trước đây.
Tiểu Đang nhìn thấy nửa bên mặt Thanh Hà ửng đỏ, cậu thấy lạ lạ nên cất giọng hỏi “ca ca, sao mặt ca lại đỏ vậy?”
Khụ…khụ…
Ta đi trước đây, Thanh Hà đứng lên ôm đàn rời đi!
Ca ca “ca nhớ tính tiền trà giúp đệ nhé!”
Mặt Thanh Hà u ám “nhóc con nhà đệ nghèo đến mức không có đủ tiền để trả tiền trà sao?”
Tiểu Đang không hề ái ngại gật đầu “so với Thanh Hà ca ca thì đệ nghèo hơn nhiều lắm!”
Sở Vĩ Vĩ phì cười “chị thấy ca ca của em nói đúng đó, em không có đủ tiền để thanh toán ấm trà này phải không?”
Hừ…tỷ đùa gì vậy chứ?
…—————-…
Mà tỷ có muốn mua gì không?
Sở Vĩ Vĩ lắc đầu “không, ta chỉ thấy buồn nên muốn đi dạo phố thôi!”
Tiểu Đang khẽ hỏi Sở Vĩ Vĩ “tỷ tỷ có nghĩ đến việc sẽ kết hôn không?”
Sở Vĩ Vĩ nheo mắt “ta kết hôn làm gì chứ? Chết cũng đã chết rồi! Còn kết hôn làm gì nữa!”
Tiểu Đang gãi đầu “hừ, lần này phải kết hợp tỷ tỷ xinh đẹp cho Thanh Hà ca ca mới được, họ thật sự rất xứng đôi!”
Sở Vĩ Vĩ quơ quơ tay trước mặt Tiểu Đang. Nè…”tên tiểu quỷ nhà em nghĩ cái gì mà ngây ngốc vậy?”
À! Đệ nghĩ đến việc gả tỷ cho Thanh Hà ca ca!
Sở Vĩ Vĩ há hốc mồm! “tiểu quỷ em có tin chị đánh nát mông em không?”
Tiểu Đang bỏ chạy…
Sở Vĩ Vĩ đuổi theo!
Phịch…
Em đứng lại cho chị!
Nhậm Tề Tề bị ai đó đâm sầm vào, cơ thể lảo đảo, anh còn chưa kịp nhìn thấy gì thì ai đó đã vụt khỏi tầm ngắm! Nhậm Tề Tề nhíu mày “chết tiệt”.
…—————-…
Qua nhiều ngày liền tìm kiếm Sở Vĩ Vĩ nhưng không gặp! Nhậm Tề Tề càng thêm lo lắng, nhưng anh cần phải về ma động giải quyết một số vấn đề. Đợi sau khi xong việc thì anh sẽ tiếp tục đi tìm Sở Vĩ Vĩ.