Nè nè…
Tiểu ma đầu, ngươi làm ơn dừng lại có được không?
– Vậy tên đen hôi hám ngươi mau nói ta biết “tại sao lại muốn hạ độc ta?”
Ôn Thần thở phào “ui, cuối cùng thì tên nhóc này cũng chịu dừng lại…hắn đem mình đặt lên ngọn đèn, thật biến thái quá đi mà”.
– Nói…
A…a…
Đừng đốt ta nữa, ta nói…ta nói!
“Ta, ta…”
– Hửm?
Ta là Ôn Thần, là quân sư nước Đông Ngô!
Ừm!
Ta là vì…
Ta hiểu rồi!
Hả? Tiểu tử ngươi hiểu gì?
– Ngươi xưng hô sai rồi!
Sai?
– Ừ! Trẫm là Hoàng Đế nước Cổ Tịch “ngươi dám gọi trẫm là tiểu tử này nọ…thế thì đừng trách trẫm ra tay ác độc!”
Ôn Thần há hốc mồm “thật…mình quên mất rằng hắn là Hoàng Đế Cổ Tịch quốc!”
Bẩm Hoàng Thượng “Ôn Thần sai rồi, mong người giơ cao đánh khẽ!”
– Hừ! Ngươi không phải là thần dân của trẫm “thế thì việc gì trẫm phải nương tay”.
Ôn Thần quan sát Cổ Mộc Hi “Tên nhóc này đúng là có khí chất của bậc Đế Vương, tuy chỉ từng này tuổi đầu mà đã oai phong lẫm liệt”.
Bẩm Hoàng Thượng “người không thể nói như vậy được!”
Cổ Mộc Hi liếc Ôn Thần bằng đôi mắt sắc bén “Tên cẩu Hoàng Đế nước Đông Ngô kia dám sai người ra tay với trẫm, trẫm hứa sẽ cho binh mã Cổ Tịch quốc giẫm đạp nát Sơn Hà của hắn và chém đầu hắn làm ghế ngồi”.
– Còn ngươi “ngươi là Ôn Thần đúng không?”
Đúng đúng thưa Hoàng Thượng!
– Hừ, ngươi không cần phải giả vờ giả vịt như vậy làm gì cho mệt, trẫm đây ghê tởm nhất là những kẻ giả tạo như ngươi đấy!
Hoàng Thượng, người hiểu nhầm rồi “Ôn Thần nào dám”.
– Trẫm sao có thể không biết được ngươi rất ghét trẫm!
Ôn Thần nhìn Cổ Mộc Hi nhưng không nói gì.
– Ngươi biết không?
Ôn Thần lắc đầu!
– Kẻ dám ra tay sát hại trẫm, chỉ có một kết cục…đó là “sống không bằng chết”.
Ôn Thần cảm thấy toát mồ hôi hột “Tên tiểu ma đầu này lại muốn giở trò gì nữa đây?”
Bẩm Hoàng Thượng “người để ta lấy công chuộc tội, có được không?”
– Được!
Ôn Thần thầm cười “Hừ, chẳng qua cũng chỉ là một tên nhóc ngu si!”
– Ngươi chửi trẫm ngu à?
Ôn Thần giật mình “không, không…Hoàng Thượng nghĩ oan cho Ôn Thần rồi!”
– Oan, ngươi oan lắm sao? Nhưng không sao, ngươi là kẻ đang bị hại “ngươi có quyền tức tối và thầm rủa người hại ngươi, đó là bản năng…trẫm hiểu nên cũng không muốn trách tội ngươi!”
Ôn Thần ngờ nghệch…”Tình huống gì đây? Tên tiểu tử này suy nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ?”
Nhưng tên tiểu tử này có thể nhìn thấu được tâm tư của người khác thật sao “nếu thật như vậy thì nó còn khủng bố hơn cả cha mẹ nó!”
– Ngươi nói cho trẫm biết “Ngươi biết bao nhiêu về Mẫu Hậu của trẫm? Trẫm cho ngươi một cơ hội để lấy công chuộc tội”.
“Ngươi cũng đừng hòng nói tào lao!”
Ôn Thần ngây ngốc “Tiểu tử này là muốn hỏi về mẹ nó sao? Thôi vậy, biết gì thì kể nấy vậy!”
– Nói!
Bẩm Hoàng Thượng “Mẹ của người tên là Sở Vĩ Vĩ!”
Cổ Mộc Hi nhíu mày “ngươi tưởng ta ngu đến mức không biết tên mẹ ruột của mình à?”
Ôn Thần không dám “bẩm Hoàng Thượng!”
– Hừ!
Ôn Thần bắt đầu kể những gì mình biết về Sở Vĩ Vĩ cho Cổ Mộc Hi nghe…
Cổ Mộc Hi ngồi nghe rất chăm chú và lòng vô cùng ngưỡng mộ mẹ mình…nhưng…
– Ngươi bảo sao? Mẹ ta từng thành thân với người tên Thẩm Thanh Hà sao?
Phải, phải đó Hoàng Thượng “Thẩm Thanh Hà là đệ nhất mỹ nam trong lục giới!”
– Ngươi nói Thẩm Thanh Hà là đệ nhất mỹ nam trong khắp lục giới?”
Đúng vậy Hoàng Thượng “và không những thế, hắn còn là đệ nhất cầm sư!”
– Hừ, trẫm không tin trong lục giới này có kẻ nào đó còn đẹp trai hơn cả cha nuôi và phụ hoàng của trẫm!
Ta nói thật đó Hoàng Thượng.
– Hừ, phụ hoàng và cha nuôi là hai người nam nhân xuất sắc nhất trời đất “hai người họ khó có thể phân biệt được nhất nhì, từ đâu mọc ra một Thẩm Thanh Hà lại được cho là cái gì cũng nhất. Hơn nữa còn có cậu của trẫm, một Thiên Thượng sạch sẽ không nhuốm bụi trần…ba người họ còn chưa được cho là đệ nhất thiên hạ. À, còn có sư tôn Trúc Bạch của trẫm, ai có thể dám sánh được với sư tôn Trúc Bạch…Thẩm Thanh Hà kia có tài đức gì?”
Ôn Thần ngơ ngác nhìn Cổ Mộc Hi “đúng đúng…”
– Hừ!
Ôn Thần vô cùng tủi thân “tại sao ở trước mặt tên tiểu tử Cổ Mộc Hi này, mình hết lần này đến lần khác biến thành kẻ ngốc vậy chứ?”
A…a…
Hoàng Thượng sao lại treo ta lên nữa rồi?
– Vì ngươi nói năng xằng bậy!
Hoàng Thượng…người không thể làm thế được, mau thả ta ra…
– Ngươi im lặng “giữ lại hơi đi!”
Hoàng Thượng!
Cổ Mộc Hi không thèm để ý đến Ôn Thần, chỉ im lặng rời đi…
Tên tiểu tử chết tiệt…
– Dám mắng trẫm!
“Khóa”
Ư…ư…m…
Ôn Thần không lên tiếng được nữa nhưng mang một bụng ấm ức “Tên Cổ Mộc Hi gian xảo! Ngươi hãy đợi đấy cho ta”.
Ôn Thần tiếp tục bị treo ngược hai chân và phía dưới đặt một ngọn đèn, vừa nóng vừa mệt…”Cổ Mộc Hi, ngươi đúng là ác ma”.
…………
Khởi bẩm Hoàng Thượng “đây là Ám Vệ xuất sắc nhất mà thần đã chọn lựa qua trong số 10 nghìn người tài giỏi!”
Bẩm chủ nhân “thuộc hạ là Lã Hiên, mong được chủ nhân thu nhận”.
Cổ Mộc Hi gật đầu!
– —————
Phố Thanh Hà!
Cổ Mộc Hi chân bước vào một quán trà, mắt nhìn ngó một vòng “Nơi này không tệ!”
Ngồi nhìn xuống phố, phố xá đông đúc người qua lại “Nơi này khác hẳn với Cổ Mộc Thành!”
“Chủ nhân!”
Hửm?
“Người đã ra ngoài khá lâu rồi, đến lúc phải quay về Cung”.
– Ta rất muốn gặp mẹ của mình, từ lúc chào đời đến nay ta chưa được một lần gặp mẹ mình…ta nghe mọi người kể lại “sự chào đời của ta khiến mẹ ta rất đau đớn”.
“Chủ nhân!”
– Phụ hoàng của ta trong thời gian này phải đi tìm Thái hoàng thái hậu. Ta cũng muốn đi tìm mẹ của mình.
“Chủ nhân, nhưng…”
Một tiếng đàn êm dịu lọt vào tai Cổ Mộc Hi, cậu nhìn chằm chằm vào người đang ngồi gảy đàn! Mắt cậu chợt nheo lại…