Mục lục
Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng - Hoa Liễm Ngọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Hà nhiệt tình đuổi theo nhưng không tài nào theo kịp. Nói về phi hành tiên thì khó ai qua được Sở Vĩ Vĩ.

Á á á…

– Chết tiệt, lại là kẻ nào dám cản đường Sở Vĩ Vĩ ta vậy chứ?

– Nương tử, nàng sao rồi?

Thanh Hà đỡ cô đứng dậy!

Sở Vĩ Vĩ nheo mắt “lần nào bị Thanh Hà đuổi theo cũng có người ra tay cản đường mình, cuối cùng thì người đó là ai?”

“Nàng có sao không?”

– Ta không sao.

“Sở nhi”

Dạ sư phụ!

Bạch Túc Duật nhìn Thanh Hà “Thẩm thành chủ quen biết thế nào với Sở nhi của tôi vậy?

Thanh Hà ngạc nhiên “Vĩ Vĩ trở thành đệ tử của vương thượng từ khi nào vậy?”

Bạch Túc Duật nhìn Sở Vĩ Vĩ “Sở nhi, không còn sớm nữa…chúng ta trở về điện thôi!”

– Dạ sư phụ.

Bạch Túc Duật đưa tay nắm lấy bàn tay Sở Vĩ Vĩ…

Thanh Hà đưa tay ra nắm kéo cô lại.

“Thẩm thành chủ có ý gì đây?”

– Vậy vương thượng là ý gì đây?

….

Trúc Bạch đứng cách đó không xa, thở dài “có phải ta đã gây thêm phiền phức cho đồ nhi của ta rồi không?”

– Tên Bạch Túc Duật kia nắm tay Vĩ Vĩ chặt như vậy? Không phải trước giờ hắn rất ghét chạm vào phụ nữ sao? Chuyện này có phải là có gì đó sai sai rồi không?

…..

Đủ rồi!

– Hai người không cần kéo nữa…”ta tự mình có thể đi”.

Nương tử “theo ta trở về bái đường, chúng ta chỉ còn một bái nữa!”

Bạch Túc Duật liếc nhìn Thanh Hà “hoá ra là phu thê hai bái đó sao?”

– Cái gì mà phu thê hai bái? Nếu không phải bị quấy rối thì chúng tôi đã thành phu thê từ lâu rồi.

…—————-…

Từ đâu lại xuất hiện một bóng đen!

Sở Vĩ Vĩ đen mặt “hôm nay có phải là ngày tệ nhất của mình rồi không?”

Nhậm Tề Tề nhìn Sở Vĩ Vĩ và lạnh nhạt lên tiếng “cô trốn cũng kỹ quá rồi đó, còn không bước qua đây…theo tôi trở về”.

– Thanh Hà và Bạch Túc Duật đều đen mặt!

“Tề Tề”

. Cô qua đây!

– Không, ta không đi.

* Theo ta về (cả ba cùng đồng thanh)

…—————-…

Các ngươi ồn ào gì thế? Ta đang nghỉ ngơi thì bị các ngươi làm phiền! Ta nên tính sổ các ngươi như thế nào đây?

“Sư phụ cứu con”

– Chạy đến ôm lấy cánh tay Trúc Bạch!

Đồ đệ ngốc “còn không phải ta xuất hiện là để giải vây cho con đây sao?”

Vèo…!!!

Trúc Bạch đưa Sở Vĩ Vĩ đi mất!

…—————-…

Rừng trúc lam!

“Cảm ơn sư phụ”

Cảm ơn gì chứ?

“Thì người giải vây cho con kịp thời! Không thì con chết chắc với ba người đàn ông đó rồi”.

– Ai bảo ta là sư phụ của con làm gì chứ?

Phải rồi Vĩ Vĩ…

Dạ sư phụ!

– Sao con lại đến đây làm gì?

Dạ, là Túc Duật sư phụ đưa con đi dạo, con thấy nhớ phố Thanh Hà nên yêu cầu Túc Duật sư phụ đưa con dạo phố Thanh Hà, không ngờ lại gặp Thanh Hà và sau đó Tề Tề cũng xuất hiện ạ!

“Haiz, sư phụ thấy vận đào hoa của con hơi bị rối rắm đó”.

Sở Vĩ Vĩ thở dài “thời gian qua con cũng hết cách, con luôn tránh mặt Thanh Hà và Tề Tề”.

Vừa nói chuyện, Trúc Bạch vừa bố trí trận đồ.

– “Vĩ Vĩ”

Dạ!

“Con không thích hai người họ, hay là con khó xử khi quyết định?”

Dạ, nói thật với sư phụ: trước giờ con chưa từng yêu thích bất cứ một ai.

“Lúc tại thế, con bị mẹ kế bán đến Nhậm gia để minh hôn cho Nhậm Tề Tề, mặc dù con không yêu anh ấy nhưng con hiểu rõ mình là vợ của anh ấy và quyết tâm một lòng nghĩ về anh ấy. Con được nhận định một đời trở thành góa phụ, một mình con phải cô đơn lạnh lẽo trong căn nhà rộng lớn, cuộc sống của con vô cùng hiu quạnh. Rồi có những đêm anh ấy trở về trò chuyện cùng con, con cảm thấy ấm áp hơn”.

“Vĩ Vĩ”

Vậy đối với Thanh Hà? Con có chút cảm giác nào không?

– Sư phụ!

“Con và Thanh Hà cũng chỉ biết nhau không được bao lâu, cũng không có chút ấn tượng sâu sắc nào với ngài ấy. Nhưng Thanh Hà đã đến cầu hôn với con, con cũng không hiểu vì sao lúc đó con lại không nỡ lòng từ chối Thanh Hà”.

Khụ…khụ…khụ…

Sư phụ không khỏe sao?

À, không! Sư phụ không sao!

“Vĩ Vĩ à, sư phụ lại thấy con và Thanh Hà vô cùng xứng đôi, hay là con thử một lần suy nghĩ về Thanh Hà xem, biết đâu con sẽ thích cậu ta”.

– Sư phụ à, chuyện này…

Haiz…”thôi được rồi đồ đệ cưng của sư phụ, mọi sự tuỳ duyên vậy!”

“Bố trận”

Sở Vĩ Vĩ nhìn Trúc Bạch “sư phụ đang đấu với ai mà bày trận vậy ạ?”

“nhưng sau trận đồ này khác lạ vậy sư phụ?”

– Hừ…”còn không phải là sư phụ đang giúp con đối phó với mấy tên khốn kiếp kia sao?”

– Họ đang phá trận bên ngoài. Giờ thì sư phụ sẽ nhốt họ lại.

” Con nhìn rõ trận đồ này nhé Vĩ Vĩ, sau này con cũng có thể bày trận”

Sở Vĩ Vĩ vô cùng tập trung nghiên cứu trận đồ.

…****************…

Bên ngoài rừng trúc lam!

Bạch Túc Duật bực bội trong lòng.

– Trận đồ của Diệp Trúc Bạch ngươi càng lúc càng biến hoá khôn lường!

Bạch Túc Duật tập trung trí tuệ và linh lực rồi bắt đầu phá trận!

Ầm…

– Trúc Bạch ngỡ ngàng “hừ, lần này cũng xem như Bạch Túc Duật ngươi thông minh hơn, nhanh vậy đã phá được trận rồi!”

Hộc…

Sở Vĩ Vĩ hốt hoảng…

“Túc Duật sư phụ”

– Sở nhi!

“sư phụ thấy thế nào rồi?”

“Sở nhi, sư phụ không sao”.

– “Người nôn ra máu rồi mà còn bảo không sao”

– Trúc Bạch tức giận quát lớn “ngươi hôm nay bị ngốc hay sao mà dùng linh lực để phá trận?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK