Ầm…
Mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh!
Ngọc Thụ cười khẩy “Sở Cung Chủ đúng là có một nhan sắc vạn người mê! Hôm nay, được rửa mắt rồi”.
Thanh Hà nhíu mày “Ngọc Thụ công tử, hôm nay là đến uống rượu mừng hay là đến để gây chuyện?”
– Đều không phải!
“Hôm nay, Ngọc Thụ ta đến…chỉ để ngắm nhìn tân nương tử mà thôi, nhưng ta lại không ngờ mình bị kinh diễm trước một nhan sắc có một không hai của tân nương”.
Đã đến rồi thì ngồi xuống uống ly rượu mừng!
– Sở Vĩ Vĩ vừa dứt lời, Ngọc Thụ liền ngồi xuống ghế.
“Người đâu, dâng rượu cho Ngọc Thụ công tử!”
– Dạ Thành Chủ phu nhân!
“Ế”
Ta chỉ muốn uống rượu do chính tay Sở Cung Chủ rót mà thôi!
Thanh Hà bực tức “ngươi dám…”
– Tướng công, chàng đừng Tức giận! Có vẻ như Ngọc Thụ công tử là người rất khó tính, khách đến dự tiệc…chúng ta là gia chủ, sao có thể thất lễ được chứ. Để thiếp tự tay mời rượu Ngọc Thụ công tử vậy…
“Nhưng…”
Chàng yên tâm đi, thiếp biết mình nên làm gì để hài lòng Ngọc Thụ công tử mà.
– Mọi người đều cảm thấy Ngọc Thụ hơi quá đáng.
Riêng Trúc Bạch đỡ trán “tên Ngọc Thụ này còn xanh và non lắm…hắn thật sự không hiểu gì về đồ nhi của ta rồi!”
“Róc rách…”
Vẫn là một động tác rót rượu bình thường nhưng sao âm thanh lúc này có chút gì đó rất chói tai!
Sở Vĩ Vĩ nâng ly rượu lên và đưa đến cho Ngọc Thụ “Ngọc Thụ công tử…hãy nếm thử xem mùi vị của ly rượu này như thế nào!”
Ngọc Thụ cười ngây ngô và đưa tay đón lấy ly rượu “được đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ kính rượu…diễm phúc của ta không tồi”.
Ngọc Thụ uống cạn ly rượu trong tay! Rượu ngon lắm, Sở Cung Chủ có thể rót cho Ngọc Thụ thêm ly nữa không?
Rượu thì phu thê chúng tôi không thiếu “nhưng Vĩ Vĩ lại không biết Ngọc Thụ công tử đây uống được bao nhiêu ly?
Sở Cung Chủ rót bao nhiêu thì ta sẽ uống bấy nhiêu, ta sẽ không lãng phí dù chỉ một giọt…
“Được…”
Sở Vĩ Vĩ lại đưa tiếp một ly đến trước mặt Ngọc Thụ!
……………
Ngọc Thụ đã uống hết bình rượu trên tay Sở Vĩ Vĩ!
“Ngọc Thụ công tử, rượu ngon lắm đúng không?”
– Phải! Thật sự rất ngon.
“Vĩ Vĩ lại quên nói cho Ngọc Thụ công tử nghe một việc vô cùng quan trọng!”
Ngọc Thụ nhíu mày “việc gì?”
“À, ta quên nói với ngươi: rượu này của ta là nhất nam tửu, chính tay Sở Vĩ Vĩ ta ủ, người uống một ly sẽ say đến trăm năm. Ta nghĩ ngươi có lẽ sẽ say đến nghìn năm nhỉ!”
– Cung Chủ “cô…”
– Đắc tội rồi!
“Phịch”
Mọi người đều há hốc mồm “say đến nghìn năm sao?”
Trúc Bạch mỉm cười “đồ nhi của ta, lại học được mấy trò nghịch ngợm này!”
Bạch Túc Duật nhìn cô “Sở nhi vẫn tinh nghịch như thế”.
………………
Nhậm Tề Tề đứng trong góc nhìn Sở Vĩ Vĩ thật lâu rồi âm thầm lặng lẽ rời đi…
Sở Vĩ Vĩ nhìn thấy nhưng vờ như không thấy!
“Vĩ Vĩ, anh và em chỉ có thể lướt qua nhau như vậy thôi sao? Dù em ở bên cạnh ai thì anh cũng sẽ chúc em hạnh phúc”.
……
“Tề Tề…có lẽ anh và em sinh ra không phải dành cho nhau, anh hãy sống thật tốt! Anh là người rất có dã tâm. Có lẽ chúng ta về sau sẽ trở thành kẻ thù đối đầu nhau”.
Thanh Hà thấy Sở Vĩ Vĩ đứng yên như pho tượng thì nheo mắt “Nương tử, nàng sao vậy?”
Thiếp không sao!
…—————-…
Khách khứa đều đã ra về…
Đêm tân hôn cũng sắp tàn!
“Nương tử, nàng nghỉ ngơi đi…ta thấy nàng đã mệt lắm rồi”.
– Chàng cũng nghỉ ngơi đi! Hôm nay, chàng đã quá vất vả rồi.
Thanh Hà bế cô lên, ta đưa nàng về phòng.
Ừm…
Đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, ôm lấy eo cô “Nương tử, cảm ơn vì nàng đã chịu gả cho ta!”
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “ta lấy được chàng, là phúc phận của ta đó”.
Sao nàng lại nói như vậy?
Thiếp nói sai gì sao “chàng là đệ nhất mỹ nam trong lục giới…lại là đệ nhất cầm sư. So với chàng ta vô cùng kém cỏi!”
Nàng đùa gì vậy chứ? Ta sao có thể so sánh với nàng?
Thôi được rồi, chàng nghỉ ngơi đi!
Còn nàng?
Thiếp ra sân hóng mát một lúc.
– Nàng né tránh ta sao?
Thiếp không có!
Thật không có sao?
Thật!
Vậy thì nàng chứng minh cho ta thấy…
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày “chứng minh như thế nào?”
Ta không biết! Nàng nghĩ xem…
Sở Vĩ Vĩ áp mặt đến gần mặt Thanh Hà, ở vị trí gần thế này “cô có thể nhìn thấy rõ dung mạo của Thanh Hà…đúng là đẹp đến khó có thể bắt bẻ được…Sở Vĩ Vĩ ta được hời quá rồi!”
Thanh Hà bị cô nhìn đến lạnh sống lưng “Nương tử, nàng nhìn ta như vậy là có ý gì?”
Khụ…khụ…khụ…
“Ta nhìn vi phu của mình thì có gì không hợp lẽ, chàng có ý kiến gì?”
Thanh Hà cong môi cười “ta là của nàng, nàng cứ nhìn thoải mái mọi lúc mọi nơi và mọi bộ phận…”
Vừa nói Thanh Hà vừa mở áo, lộ ra vùng ngực vuông rộng…
Sở Vĩ Vĩ đỏ mặt, kéo chăn trùm kín mít Thanh Hà “chàng mặc kín vào đi, đừng để bị cảm lạnh!”
Ta xấu quá nên nàng không muốn nhìn sao?
Không…không phải! Chàng rất đẹp…
Vậy thì sao nương Tử không thèm nhìn?
Ai nói ta không thèm…
Hửm???
Chàng thật đúng là tên lưu manh!
Khà khà…
Chàng thật khốn kiếp!