Thanh Hà giật mình “Tiểu Thu, sao con gái mình lại ở đây?”
Cha ơi cứu con!
Tiểu Thu “con thế nào rồi?”
Cha ơi con sợ lắm!
“Cậu bé à! Con gái ta vô tội, cậu muốn gì thì trực tiếp tìm đến ta”.
– Hừ…chỉ cần ngươi ký vào phóng thê thư thì ta sẽ thả con gái của ngươi ra.
Cậu bé à! Sao cậu lại có thể quá đáng đến như vậy chứ?
– Ta không thấy mình có gì là quá đáng cả!
Thanh Hà trầm buồn…ta không nỡ lòng ký vào thư phóng thê, nàng ấy không làm điều gì sai thì sao phải chịu đựng tiếng xấu: “chỉ có những người phụ nữ không nên thân mới bị phu quân từ bỏ, tuy nhiên điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cả tương lai của một người phụ nữ! Ta không đành lòng để nàng ấy chịu đựng chỉ trích của người đời”.
– Ta biết ngươi rất có lòng, ngươi cũng là muốn tốt cho mẹ của ta. Nhưng ngươi chỉ cần ký vào thư phóng thê là đủ rồi, đó chính là sự quan tâm của ngươi dành cho mẹ của ta.
Ta không hiểu tại sao cậu lại làm như vậy?
– Ta nói ngươi nè Thẩm Thanh Hà “Mẹ ta đã không còn là thê tử của ngươi từ lâu lắm rồi”.
Cậu bảo sao?
– Mẹ ta hiện nay đã là Thái Hậu nước Cổ Tịch! Ngươi đã thật lòng yêu thích mẹ của ta như vậy thì ngươi hãy ký thư đi.
Tim Thẩm Thanh Hà như rơi tận hầm băng!
– Tóm lại, ngươi muốn tốt cho những người mà ngươi thương yêu thì hãy cầm bút lên ký vào phóng thê thư.
Ha ha…thật quá nụ cười! Thẩm Thanh Hà ta đã tồn tại hơn 2000 năm, vậy mà lại bị một bé con uy hiếp.
– Tóm lại thì ngươi có ký hay không?
Được…ta ký “chỉ mong cậu giữ lời và đưa con gái của ta trở về phố Thanh Hà!”
– Ta có thể hứa với ngươi.
Thanh Hà cầm bút lên, nhưng thật lòng lại không hề muốn ký…chưa bao giờ Thanh Hà cảm thấy tâm trạng mình nặng nề như thế này! Thẩm Thanh Hà ta phải từ bỏ nương tử của mình thật sao? Nàng ấy thật sự là Thái Hậu của Cổ Tịch quốc sao?
Cổ Mộc Hi vô cùng kiên nhẫn “Cậu ngồi chống cằm nhìn Thanh Hà chằm chằm, không hề chớp mắt và cũng không lên tiếng…chỉ lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Thanh Hà!”
Trước khi ký vào phóng thê thư, ta muốn gặp nương tử một lần có được không?
– Không thể!
Cổ Mộc Hi kề kiếm lên Cổ Tiểu Thu, Tiểu Thu sợ hãi khóc thét lên…
“Cha, cứu con…Tiểu Thu sợ lắm”
Dừng tay, cậu đừng làm hại Tiểu Thu “ta ký”
Cổ Mộc Hi lãnh cảm, không lên tiếng!
“Nương tử, Thẩm Thanh Hà ta vạn lần xin lỗi nàng”.
…………
Cha ơi!
Thanh Hà ôm chặt con gái “Tiểu Thu ngoan, con đừng sợ nữa! Không sao rồi”.
Cha ơi, mình cùng trở về phố Thanh Hà nhé cha!
Thanh Hà nhìn Cổ Mộc Hi “Tên tiểu ma Vương này nhất định sẽ không chấp nhận thả mình. Hôm nay mới được nhìn kỹ cậu ta “Cậu ta tuy tuổi đời còn rất nhỏ nhưng duệ khí ngút trời!”
Cậu bé à, cậu nói cho ta biết đôi chút gì về cậu có được không?
– Ta tên Cổ Mộc Hi là Hoàng Đế của nước Cổ Tịch!
Thanh Hà mỉm cười “chả trách, khí thế trên người cậu ta lại bất phàm đến vậy!”
…………
Người đâu!
Bẩm chủ nhân “có thuộc hạ!”
– Lã Hiên, ngươi hãy đưa cô bé này về phủ Thanh Hà!
Thuộc hạ sẽ đi ngay…
Tiểu Thu nhìn Thanh Hà “cha không về nhà cùng với con sao?”
“Tiểu Thu ngoan, con về nhà trước đi…cha còn vài việc cần phải giải quyết, khi nào xong thì cha sẽ trở về!”
Cha sớm về nhà nhé! Tiểu Thu đợi cha…
“Ừm…cha sẽ cố gắng!”
Sau khi Lã Hiên đưa Tiểu Thu rời đi, nơi này trở nên tĩnh lặng hẳn đi.
Thanh Hà nhìn Cổ Mộc Hi, đúng là đôi mắt của cậu ta rất giống đôi mắt của nương tử, cũng đã mấy năm trôi qua rồi…kể từ ngày nàng ấy rời đi, mình chưa từng một lần được gặp lại nàng ấy. Có lẽ vẫn đang rất hận mình, nhưng còn việc nàng ấy trở thành Thái Hậu nước Cổ Tịch là sao đây? Mình còn có cơ hội để làm rõ vấn đề này không?”
– Ngươi nhìn đủ chưa?
Cổ Mộc Hi cầm kiếm lên và khoét sâu một lỗ trên lồng ngực Thanh Hà…
A…a…
Khụ khụ khụ…
Cổ Mộc Hi đưa tay vào ngực và lấy tim Thanh Hà ra, máu tuôn rơi bê bết…”thứ này từ nay về sau sẽ không còn thuộc về ngươi nữa!”
Thanh Hà cảm thấy choáng váng và quỵ xuống trước mặt Cổ Mộc Hi!
Phịch…
Cổ Mộc Hi phong ấn Thanh Hà vào chiếc tách bằng ngọc mà cậu đã dùng để uống trà hàng ngày “về sau phụ thuộc vào số mệnh của ngươi vậy!”
……………
Khởi bẩm Hoàng Thượng “Bạch Tướng Quân đã khải hoàn trở về”.
Bạch Ninh đã về đến đâu rồi?
Bẩm Hoàng Thượng, Bạch Tướng Quân đang tiến vào Thành…dân chúng khắp Thành đang vui mừng chào đón ngài ấy!”
Ngươi chuẩn bị ngựa “trẫm muốn ra cổng Thành đón khanh ấy”.
Thần tuân chỉ!
………
Bạch Ninh trở về trong sự đón tiếp nồng nhiệt của dân chúng “đã mấy năm trôi qua, mình không một lần được về, chỉ đóng quân nơi biên ải xa xôi!”
Nhìn phố xá phồn vinh trước mắt mình, Bạch Ninh cảm thấy mình vất vả đánh giặc nhiều năm qua như vậy…thật không phí chút nào!
Cổ Mộc Hi ngồi oai nghiêm trên lưng ngựa, mắt nhìn thẳng về phía Bạch Ninh “đây là người có công lớn trong việc bảo vệ mình và cũng là người ơn của mình, mình nhất định sẽ đền đáp xứng đáng”.
(Cổ Mộc Hi là người ân oán phân minh)
Khanh ấy biết rõ về việc mất tích của mẹ mình năm xưa. Mình nhất định sẽ gặp riêng và hỏi thăm về vấn đề này!