Qua nhiều ngày liền nhưng Cổ Mộc Xuyên vẫn chưa tỉnh lại, khiến Bạch Hạc vô cùng lo lắng!
“Có nên báo tin này cho muội muội biết không? Liệu muội ấy có lo lắng mà không tập trung không đây?”
…………
Trong giấc ngủ sâu, Cổ Mộc Xuyên đã gặp được đạo nhân…chỉ điểm cách tu luyện!
Lão là ai “là bạn hay là thù?”
Đây là nơi nào, tại sao lại yên tĩnh đến như vậy?
Cậu không cần phải biết lão là ai, nếu cậu muốn cứu Mẫu Hậu của mình thì cậu phải cố gắng tu luyện!
Đạo nhân khai sáng trí tuệ giúp Cổ Mộc Xuyên và đưa Cổ Mộc Xuyên trở về kiếp trước “khi còn là Đế Thích, bao nhiêu ký ức chạy qua trong đầu và dừng lại khi Đế Thích bị đánh xuống Cổ Tịch quốc”.
Đạo lão, giờ ông hãy chỉ điểm tôi phải nên làm thế nào tiếp theo?
Đạo nhân đưa ra ba quyển sách “đây là ba quyển bí kíp, cậu hãy tu luyện theo đó cho đến khi hoàn thành thì cậu có thể rời khỏi nơi này và đi cứu Mẫu Hậu của cậu!”
Bằng không thì cậu mãi mãi cũng không thể rời khỏi được nơi này!
Cổ Mộc Xuyên cố gắng tu luyện không ngừng nghỉ! Hy vọng sẽ lấy lại được phong độ của một Đế Thích, sớm ngày được rời khỏi nơi này.
……………
Lúc bấy giờ, mọi thứ trong Triều đều phải trông cậy vào Bạch Hạc.
Bạch Hạc cũng không thể rời khỏi Cung, ngày ngày phải chăm sóc cho Cổ Mộc Xuyên! Và giải quyết một số vấn đề trong Triều.
– —————
Dực Thành!
Đô Hề năm lần bảy lượt kiếm cớ tấn công vào Dực Thành, nhưng mỗi lần ra tay đều bị thất bại.
Hoàng Hậu nương nương cát tường!
Sở Vĩ Vĩ nhìn Đô Khái một lúc, sau đó thì buông vài lời bâng quơ “bổn cung sẽ không đoán ra ngươi là con trai của tên cẩu Hoàng Đế Đô Hề nếu ngươi không chính miệng thừa nhận ngươi là con trai của hắn!”
Đô Khái im lặng không lên tiếng.
Ngươi trở về Thành Nam Đô đi, bổn cung không còn hứng thú với ngươi nữa.
Hoàng Hậu nương nương!
Nhân lúc bổn cung chưa đổi ý thì ngươi hãy nhanh rời khỏi Dực Thành.
Nương nương “chuyện này…”
Người đâu?
Bẩm nương nương có thuộc hạ “người có gì cần dặn dò?”
– Bạch Ninh, ngươi giúp ta đưa đại hoàng tử về Thành Nam Đô!
Bẩm nương nương “thuộc hạ e là không tiện”.
Tại sao lại không tiện?
Bẩm nương nương “với tính cách tàn bạo và hay đa nghi của Đô Hề, e là ông ấy sẽ giết chết đại hoàng tử!”
Hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, hắn dám ra tay sát hại con trai mình sao?
Thuộc hạ nghĩ là rất có khả năng!
Đô Khái thoáng buồn “chắc chắn là ông ấy sẽ giết mình, nhưng mình là người Đại Đô nếu có chết thì cũng phải chết trên đất Đại Đô”.
Sở Vĩ Vĩ nhìn Đô Khái “ngươi có muốn trở về Thành Nam Đô không?”
Bẩm Hoàng Hậu nương nương “xin người ân xá!”
Được, vậy ngươi hãy thu dọn hành lý đi! Bạch Ninh sẽ tiễn ngươi một đoạn.
Tạ Hoàng Hậu nương nương đã mở rộng lòng từ bi.
Ngươi đi đi!
Về đến Thành Nam Đô “ta sẽ báo tin bình an đến nương nương”.
Ngươi đừng bao giờ gửi thư cho bổn cung, nếu không thì ngươi sẽ bị gán cho cái tội cấu kết ngoại ban và sẽ bị chém đầu đó!”
Đô Khái hiểu ý của Sở Vĩ Vĩ nên gật đầu.
– —————
Thành Nam Đô!. truyện teen hay
Khởi bẩm Hoàng Thượng “đại hoàng tử đã trở về!”
Đô Hề lạnh nhạt lên tiếng “Tên vô dụng đó sao lại trở về đây được chứ? Hay là hắn đã cấu kết với ả ta?
Bẩm phụ hoàng “nhi thần đã trở về”.
Đô Hề liếc nhìn Đô Khái “Tên phế vật ngươi còn có tư cách trở về sao?”
Phụ hoàng!
Ngươi mau cút ra ngoài, nhân lúc quả nhân còn có thể kiềm chế được.
Phụ Hoàng, con là con ruột của người. Sao người có thể đối xử với con như vậy?
Cút…
Cũng từ đó Đô Hề luôn xem Đô Khái là nỗi nhục và cũng luôn nghi ngờ Đô Khái sẽ phản nghịch.
– —————
Dực Thành!
Khởi bẩm nương nương “thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo”.
Ừm…
Bẩm nương nương “từ lúc Đô Khái trở về Thành Nam Đô đến nay thì Đô Hề vẫn luôn nghi ngờ Đô Khái, không cho tham dự Triều chính”.
Ừm…
Thế Đô Khái có phản ứng gì?
Bẩm nương nương “Đô Khái vẫn hững hờ trước thái độ của phụ hoàng mình, giống như ngay từ đầu đã đoán được hậu quả của việc trở về!”
Vậy thì sao hắn còn muốn được trở về?
Bẩm nương nương “có lẽ là vì lòng yêu nước!”
Ngươi lui xuống đi!
Thuộc hạ xin phép được cáo lui…
……………
Sao lâu như vậy rồi mà Mộc Xuyên không gửi tin đến cho mình! Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
– —————
– Mộc Xuyên!
– Mộc Xuyên…
“Vĩ nhi”
Ta nghe được giọng nói của nàng “Vĩ nhi, nàng đến tìm ta sao?”
Cổ Mộc Xuyên nhìn ngó xung quanh nhưng “chỉ thấy một khoảng không mênh mông”.
“Nơi này thật sự không có gì cả, chỉ có khoảng không mênh mông và tĩnh lặng, mà mình lại không thể rời khỏi được…nhưng vừa rồi rõ ràng là mình nghe Vĩ nhi gọi tên mình cơ mà!”
“Vĩ nhi, ta nhất định sẽ rời khỏi được nơi này và sẽ đến biên cương tìm nàng, hãy đợi ta Vĩ nhi của ta”.
………
Trong lúc tu luyện, ngươi không được phân tâm. Nếu không thì hậu quả khó lường.
Đạo lão “vừa rồi ta nghe tiếng gọi của Vĩ nhi, nàng ấy hẳn là đang rất lo lắng cho ta”.
Vậy thì cậu càng phải cố gắng tu luyện để sớm rời khỏi nơi này!