– Vĩ nhi! Sao còn chưa lên giường?
Ta…ta không muốn ngủ, ngài ngủ đi!
– Ta bảo nàng lên giường ngủ…
Không….chiếc giường chật hẹp đến thế, làm sao mà có thể chứa được hai người chúng ta chứ. Có chết thì ta cũng không…
Nàng muốn kháng chỉ?
“Cổ Mộc Xuyên, ngài cố ý có đúng không?”
– Ừm…đúng thật là ta cố ý.
Không nói nhiều nữa! Nàng nhanh nằm xuống…
Sở Vĩ Vĩ mang theo một bụng ấm ức nằm xuống giường “Nơi này thật sự quá âm u và lạnh lẽo, trước đây nơi này chắc hẳn có không ít kẻ chết oan nhỉ!”
Cổ Mộc Xuyên cũng nằm xuống bên cạnh cô “Vĩ nhi của ta ngủ ngon nhé!”
Ừm…
Sở Vĩ Vĩ lấy chiếc gối chêm giữa hai người.
– Vĩ nhi!
Hửm?
Nàng thấy chiếc giường này chưa đủ chật sao?
“Mộc Xuyên ngủ sớm đi!”
Ừm…
Cả hai rơi vào im lặng suốt cả canh giờ!
– Vĩ nhi, nàng ngủ chưa?
“Ngủ rồi!”
– Nàng ngủ rồi sao còn lên tiếng?
“Cổ Mộc Xuyên đáng ghét, có ngủ đi không?”
Ừm…
Sở Vĩ Vĩ không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào, đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong lồng ngực săn chắc của Cổ Mộc Xuyên “vừa mở mắt ra đã đối diện ngay vòm ngực vuông rộng, đã thế lại còn là cô chủ động nằm trên vị trí của Cổ Mộc Xuyên!”
Sở Vĩ Vĩ bất giác đưa tay ra sờ thử…
Nàng dậy rồi sao? Nàng đang làm gì ta đó hửm?
Ta…
Nàng đừng có cử động “nếu không thì hậu quả nàng sẽ tự chiu”.
Khụ khụ khụ…
Cái đó…
Hửm? Nàng muốn nói cái gì?
Ta…
Thân hình của ta đủ chuẩn để làm đàn ông của nàng không?
Sở Vĩ Vĩ im bặt!
Hình như tối qua là ta bị nàng lợi dụng thì phải!
Ta…Ta phải về Thanh Uyển Cung của mình đây!
Khoan đã, nàng đừng vội!
Nàng lợi dụng ta xong còn muốn bỏ chạy?
Ta không có cố ý!
Mặc kệ là nàng có cố ý hay không, tóm lại thì nàng phải chịu trách nhiệm với ta.
Cái gì chứ? Sờ ngực có một chút mà cũng phải chịu trách nhiệm sao?
Vậy hay là nàng để ta sờ nàng một chút…
Đồ Hoàng Đế lưu manh!
Cổ Mộc Xuyên mỉm cười…
– —————
Trường Xuân Cung!
Bẩm Thái Hậu…
Thấy Lý công công mặt mày hốt hoảng chạy vào…
Thái Hậu bực mình lên tiếng:
“Có chuyện mà mới sáng sớm ngươi đã hốt hoảng như vậy chứ?”
Bẩm…bấm Thái Hậu, chuyện lớn rồi!
Chuyện lớn là chuyện gì?
Bẩm Thái Hậu, đêm qua Quốc Sư ngủ cùng một giường với Thánh Thượng. Sáng sớm cả hai người họ đều y phục thiếu chỉnh tề.
Thái Hậu rơi vào trầm tư “cái…cái gì?”
Lý công công lập lại “bẩm Thái Hậu, tối qua Hoàng Thượng thị tẩm Quốc Sư”.
Ai gia không nghe nhầm đúng không?
Dạ đúng vậy “Thái Hậu không có nghe nhầm”.
Cuối cùng thì thằng nhóc thối đó cũng chịu ngủ cùng với nữ nhi. Vẫn là Quốc Sư cao tay!
Nhanh, nhanh đưa ai gia đến Thanh Uyển Cung.
Nô tài tuân chỉ!
– —————
Thanh Uyển Cung!
Thái Hậu giá đáo…
Thần Sở Vĩ Vĩ xin thỉnh an Thái Hậu!
Miễn lễ, Quốc Sư nhanh đứng lên trước đi. Sau này, cũng không cần phải quá đa lễ như vậy nữa.
Tạ Thái Hậu!
Mời Thái Hậu dùng trà.
Quốc Sư có lòng rồi…
Ai gia nghe nói đêm qua Quốc Sư ngủ lại Điện Dưỡng Tâm, là sự thật phải không?
Phụt…
Khụ…khụ…khụ…
Thái Hậu tha tội!
Quốc Sư thì có tội gì chứ?
Thần…
Được rồi, ai gia đến để xác minh một số việc. Giờ ai gia trở về Trường Xuân Cung đây, không phiền Quốc Sư nghỉ ngơi nữa “Quốc Sư cứ nghỉ ngơi dưỡng sức trước đã!”
Sở Vĩ Vĩ ngờ nghệch nhìn Thái Hậu “nghỉ ngơi dưỡng sức sao?”
Thái Hậu chắc là không nghĩ mình đã xảy ra chuyện gì với Cổ Mộc Xuyên đấy chứ?
– Bẩm Thái Hậu, chuyện này…
Được rồi…ai gia không làm phiền Quốc Sư nghỉ ngơi nữa!
Vâng, thần cung tiễn Thái Hậu.
– —————
Điện Càn Thanh!
Thái Hậu giá đáo…
Thần nhi, tham kiến Mẫu Hậu!
Thái Hậu nhìn thấy được nét mặt hạnh phúc trên mặt Cổ Mộc Xuyên mà bản thân mình cũng thầm vui.
Thái Hậu tìm nhi thần là có việc gì cần dạy bảo ạ?
Ai gia nghe nói tối qua Mộc nhi ngủ cùng một giường với Quốc Sư ở Điện Dưỡng Tâm có đúng không?
Dạ đúng vậy, thưa mẫu hậu.
Thái Hậu cười tươi “Mộc nhi thật có mắt nhìn người, Quốc Sư quả thật rất ưu tú về nhan sắc lẫn trí tuệ!”
Ai gia cũng thật sự rất yêu thích Quốc Sư, chuyện đêm qua cũng đã xảy ra…theo ai gia thì Mộc nhi nên phong Quốc Sư làm phi tần càng sớm càng tốt, đừng để thanh danh của Quốc Sư bị hủy!
Nhi thần liệu có tính toán “Mẫu Hậu xin hãy yên tâm!”
Được, Hoàng Thượng cũng đã nói như vậy rồi thì ai gia cũng không làm phiền con nữa. Ai gia trở về Trường Xuân Cung trước đây!
Mẫu Hậu đi thong thả…
……………
Chuyện Sở Vĩ Vĩ ngủ trên giường Cổ Mộc Xuyên nhanh chóng truyền khắp Hoàng Cung…
Bạch Túc Duật nghe thấy thì trở nên u sầu ủ rũ!
Sao lại như vậy chứ? Sao Sở nhi lại ngủ cùng Hoàng Thượng chứ?
Haiz…
Bạch Túc Duật mang cả một tâm trạng ưu tư, phiền não thượng Triều!
Trong buổi thượng Triều hôm nay lại xuất hiện một bất ngờ, khiến toàn Triều kinh ngạc trước quyết định của Hoàng Đế.
Chiếu chỉ hạ lệnh sắc phong Sở Vĩ Vĩ làm Hoàng Hậu!
Có người đồng ý tán thành, có người phản đối…cũng có người buông lời vô cùng khó nghe!
“Hoá ra Quốc Sư vì muốn làm Hoàng Hậu nên trong kỳ tuyển tú nữ mới không muốn tuyển bất kỳ ai “
Hoàng Thượng cũng hạ chỉ “là trong thời gian mình còn tại vị mãi mãi sẽ không mở thêm bất kỳ một kỳ tuyển tú nữ nào!”
Mặc cho bá quan văn võ cực lực phản đối, nhưng chỉ là vô nghĩa.
Bạch Túc Duật chết lặng giữa Triều!
Cổ Mộc Xuyên lạnh lùng nhìn Bạch Túc Duật “Thừa Tướng còn gì muốn bẩm báo với trẫm sao?”