Khiếu Anh Thu vô cùng tò mò “Vĩ Vĩ sư điệt, khúc nhạc con vừa đàn có tên là gì vậy? Trước giờ ta chưa từng nghe”
– “Dạ, đó là bài hùng ca non nước”.
Sở Vĩ Vĩ vẫn đang rất thích thú sờ soạng chiếc đàn…”mát lạnh, dễ chịu ghê!”
Thiềm Đại Đế ôn tồn lên tiếng “chiếc cổ cầm này từ nay đã có được chủ nhân mới!”
– Dạ thưa Thái Tôn Đại Đế “chiếc cổ cầm này có lai lịch thế nào ạ?”
– Mọi người ngồi đây nãy giờ cũng đang rất tò mò về lai lịch của chiếc cổ cầm này!
Thiềm Đại Đế từ từ kể về lai lịch của chiếc cổ cầm…
” Đây là chiếc thất huyền cổ cầm, được làm bằng đá thạch huyền, nó nặng hơn nghìn cân, trước đây nó từng là vật yêu thích của thánh mẫu Viên La, nhưng sau đó không hiểu vì sao thánh mẫu không còn chạm vào nó thêm một lần nào nữa, bà từng nhờ ta đi tìm chủ nhân mới cho nó, và nó đã nằm yên hàng nghìn năm qua vì chưa có ai nhấc nó lên nổi, chỉ có người nhấc nổi nó thì mới có thể làm chủ nhân của nó”.
– Thiềm Đại Đế đứng lên, ta sẽ đưa con về Cung Quảng Hàn!
– Cái gì???
Thiềm Đại Đế lập lại “con cùng ta về Cung Quảng Hàn!”
– Còn lâu Vĩ Vĩ mới chịu nhá…
Bạch Túc Duật xám mặt!
Khiếu Anh Thu cũng méo mó, đồ đệ ta nhìn trúng mà sư phụ lại muốn cướp đi “thử hỏi lòng người hiểm ác biết bao”.
Sở Vĩ Vĩ co chân bỏ chạy…
– Thiềm Đại Đế thò tay ra…tóm lấy cô và kéo cô đến bên cạnh ông.
“Con dám từ chối ta?”
Sở Vĩ Vĩ lắc đầu nguầy nguậy “con không từ chối Đại Đế, là con đang cự tuyệt ngài”.
– Thiềm Đại Đế đen mặt “hừ, con trở mặt cũng nhanh lắm…vừa rồi còn gọi ta là Thái Tôn Đại Đế, giờ sao không gọi như thế nữa hửm?”
– “Con…”
“Tóm lại là con sẽ không theo ngài đi đâu, con chỉ muốn ở lại bên cạnh sư phụ của con thôi!”
– Không được, con nhất định phải theo ta về Cung Quảng Hàn!
– Đại Đế à, ở đời cần phải biết nói lý lẽ…
“Ý con là ta ngang ngược sao?”
– Hừ…đó là ngài tự nói thôi.
“Không vòng vo nữa, con theo ta về…”
– Nè…nè, ở đây có đến hàng nghìn người, sao ngài nhất định phải đưa con đi vậy chứ? Ngài đang ỷ mình già cả nên lấy tuổi thọ đè người sao?
“Con bảo ta già…”
– Còn không phải sao?
– Hừ…”vậy thì ta càng phải đưa con về dạy dỗ, con là bị tên Bạch Túc Duật đó chiều đến hư mà”.
“Sư phụ cứu con”
– Thiềm Đại Đế lạnh nhạt lên tiếng “cầu cứu cũng vô ích, hắn dám thì ta không còn là Thiềm Đại Đế nữa!”
Bạch Túc Duật thở dài “đồ đệ của mình mà ai cũng muốn cướp đi là sao?”
“Bẩm sư tôn, Túc Duật chỉ được một tiểu đồ đệ này, người cũng muốn cướp đi sao?”
– Con bảo ta cướp người sao?
Dạ Túc Duật không dám!
Hừ…thì ta có phủ nhận đâu! Hôm nay ta đến đây vốn là để cướp người. Vậy nên Bạch Túc Duật con có kháng cự cũng vô ích.
“Sư tôn”
– Được rồi Túc Duật, ta chỉ mượn tiểu đồ đệ này của con một thời gian thôi! Sau này, ta trả lại con…
Nhưng mà sư tôn…
– Không có nhưng nhị gì cả…người này ta đã chọn, nhất định phải đưa đi!
Tông chủ khẽ lên tiếng “Duật nhi, sư tôn của con đã nói như vậy, con cũng không nên thất lễ”.
Bạch Túc Duật đau lòng nhìn đồ đệ cưng của mình “Sở nhi của ta, ta thực sự không nỡ rời xa chút nào”.
Sở Vĩ Vĩ nhìn Bạch Túc Duật “sư phụ, người nỡ bán con sao?”
Khụ…khụ…khụ!
“Sở nhi”
– Sư phụ…”Bạch Túc Duật định nói lực bất tòng tâm!”
Nhưng…
Cộp…
Bạch Túc Duật quỳ xuống trước mặt Thiềm Đại Đế “sư tôn, xin sư tôn đừng đưa Sở nhi về Cung Quảng Hàn, tính tình Sở nhi hoang dại…không thích hợp với những quy tắc gò bó của chốn Thiên Đình”.
– Con yên tâm đi Túc Duật “ta biết nên làm thế nào mà!”
Thiềm Đại Đế ôm Sở Vĩ Vĩ rồi biến mất…
“Sở nhi…”
“Sư phụ!”
………
Sau khi trở về bách hoa sơn, Bạch Túc Duật luôn ngày đêm u sầu!
“Sở nhi…”
Bạch Túc Duật đi quanh điện, tuy trước đây Sở nhi ở đây không lâu nhưng ở đây lại có rất nhiều ký ức về cô.
………
Cung Quảng Hàn!
Sở Vĩ Vĩ ngồi ủ rũ…
“Vĩ Vĩ…”
– Thái Tôn Đại Đế gọi con gì đó ạ?
“Con không thể nào đổi cách gọi với ta sao?”
– Vậy con nên gọi như thế nào ạ!
“Gọi ta là sư phụ”
Sở Vĩ Vĩ trầm tư một lúc, như vậy thì Túc Duật sư phụ phải gọi mình là sư thúc!
“Không được”…
Thiềm Đại Đế khẽ hỏi “sao lại không được?”
– Con nói không được thì tức là không được, người thắc mắc làm gì chứ!
“Thôi, gọi ta là gì cũng được…cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi! Cũng không có gì là quan trọng”.
– Vậy Vĩ Vĩ phải theo người học những gì và phải học bao lâu?
“Con theo ta học đạo, học đàn, học pháp thuật…nói tóm lại là con sẽ học tất cả những gì người tu đạo cần phải học”.
– Vậy phải mất bao nhiêu năm ạ?
“Cái này là tuỳ thuộc vào con”.
– Vậy lúc rảnh rỗi thì con có thể trở về bách hoa sơn dạo chơi không ạ?
Hừ…”bách hoa sơn có gì đẹp mà con phải dạo chơi, rõ ràng muốn về thăm tên Bạch Túc Duật kia thì đúng hơn”.
– Ừm…”người nghĩ sao cũng được”.
“Mà con nghĩ rằng con có thời gian rảnh để đi dạo sao?”
– Ý người là sao ạ?
“Ý của ta là…”
Phù…
Ầm…
Sở Vĩ Vĩ ngơ ngác “Thái Tôn, sao ngài lại nhốt con? Thả con ra…”
– Ta sẽ thả con ra, khi mà con học thuộc hết những thứ trong phòng!
– Gì cơ…? Tất cả sao?
“Phải…”