“Hồng Tụ công chúa, cô quá tự cao tự đại rồi!”
Ha ha…đương nhiên là ta có quyền tự cao tự đại rồi “vì ta là một công chúa”.
– Nếu cô nghĩ vậy thì cô cứ ra tay đi “để xem sau khi cô ra tay với tôi xong thì cô sẽ thê thảm đến mức nào”.
Hừ…Sở Vĩ Vĩ, cô đừng bao giờ xem sự tồn tại của mình quá quan trọng như vậy. Giết chết một tiểu tiên nữ như cô thì sẽ khiến Hồng Tụ ta phạm phải luật trời sao? Cô đừng quên ta là con gái của Huyền Thiên Thượng Đế, để xem ta giết cô xong thì ai dám làm gì ta nào.
(Sở Vĩ Vĩ thật sự rất bất lực, Bạch Hạc đang giúp cô vận khí đẩy chất độc ra ngoài thì bất thình lình cô bị Hồng Tụ cướp đi: không chỉ độc tố không được đẩy ra ngoài, mà còn liên luỵ đến Bạch Hạc ca ca của cô).
Hồng Tụ vung kiếm ra “Sở Vĩ Vĩ cô có trách thì trách bản thân mình quá ngốc nghếch, tự dưng lại chạy theo phu quân của ta, ta nói cho cô biết: dù Bạch Túc Duật không yêu ta đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không bao giờ để cho hai người được ở bên cạnh nhau dù trong một khắc ngắn ngủi!”
– Hồng Tụ công chúa, cô muốn giết ta thì cứ giết…không cần phải nhiều lời như vậy đâu.
Giết cô là điều tất nhiên rồi. Nhưng ta muốn nói rõ hơn với cô “Kiếp sau nếu cô vẫn được làm người…thì cô nên nhớ là tránh xa phu quân của người khác ra, nếu không thì cô cũng sẽ có kết cục như ngày hôm nay”.
– Sở Vĩ Vĩ ta xin đa tạ Bắc Đẩu công chúa đã dạy bảo!
Đa tạ ta thì không cần, nhưng mạng của cô thì ta nhất định phải lấy…
Phựt…
Sở Vĩ Vĩ…kiếm thứ nhất, ta ban cho cô vì ta thấy cô vô cùng chướng mắt.
Phựt…
Kiếm thứ hai, ta ban cho cô là vì cô luôn đeo bám theo phu quân của ta.
Phựt…
Kiếm thứ ba, ta muốn cho cô biết “ta là công chúa…còn cô chỉ là một ngọn cỏ dại, lấy mạng của cô chỉ là việc trong tầm tay của ta. Cô chẳng là gì cả Sở Vĩ Vĩ.
– Đa tạ đại công chúa đã ra tay dạy bảo!
Sau đó, thì Sở Vĩ Vĩ đã ngất đi…
Hồng Tụ lại điên cuồng vung kiếm lao về phía Sở Vĩ Vĩ…
Keng…
Phình…
Khụ khụ khụ…”ngươi…dám ra tay đánh ta”.
Bạch Hạc vô cùng tức giận “Hồng Tụ, sao cô dám ra tay lậm sát người vô tội?”
Vô tội? Ha ha ha ha ha…”ngươi cho rằng Sở Vĩ Vĩ vô tội sao?”
Bạch Hạc nhíu mày “ý cô là sao?”
– Ý ta là: các người đều bị cái vẻ bề ngoài thiện lương của cô ta làm cho điên đảo, cô ta trong mắt các người thì là vô tội, là đáng thương. Nhưng có ai nghĩ cô ta xấu xa đê tiện đến mức nào không?
Cô đừng nói những lời xàm ngôn nữa Hồng Tụ!
Ta xàm ngôn sao? Vậy các người có biết Sở Vĩ Vĩ, cô ta cứ bám lấy phu quân của ta không?
Tôi không muốn đôi co với cô nữa!
Bạch Hạc bế Sở Vĩ Vĩ lên rồi tiêu sái rời đi. Bạch Hạc đau lòng khi nhìn thấy em gái mình cả người máu me bê bết. Dù Bạch Hạc không còn tim nữa…lẽ ra thì là vô cảm trước mọi tình huống “nhưng không hiểu sao Bạch Hạc luôn đau lòng khi nhìn thấy Sở Vĩ Vĩ xảy ra chuyện”.
Ta trị thương cho muội muội ta trước, còn cô đó Hồng Tụ “ta tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu”.
– Ngươi không tha cho ta thì có thể làm gì được ta? Ta là con gái của Huyền Thiên Thượng Đế đó.
Cho dù Hồng Tụ cô có là con gái của Ngọc Đế thì ta cũng không tha. Nói gì là Huyền Thiên Thượng Đế.
Vậy thì bổn công chúa mỏi mắt mong chờ.
– Vậy thì cô cứ chờ xem!
(Bạch Hạc không phải nói ra những lời này là do trong lúc tức giận, Bạch Hạc thực sự có thể xử phạt bất cứ một vị thần tiên nào bị phạm vào luật trời. Bạch Hạc thực sự có quyền xử phạt tất cả các bậc Thánh Đế nếu bị phạm phải giới luật Thiên Đình, vì thân thế Bạch Hạc không đơn giản chỉ là một loài vua đứng đầu họ lông vũ, hàng nghìn năm qua lại được Ngọc Đế rất mực sủng ái, mà Bạch Hạc còn có một thân phận khác vô cùng đặc biệt…nhưng để sau này mới nói đến).
…—————-…
Kẻ nào dám đến Nam Hải nhiễu loạn?
Bạch Túc Duật nhìn thấy một đứa bé trắng trẻo mập mạp chắc chưa đến ba tuổi, tay ôm bình sữa, đôi mắt tròn xoe…chớp chớp thật đáng yêu.
“Tiểu huynh đệ, ta là Bạch Túc Duật…đến từ Bách Hoa Sơn”.
– Tiểu Bào Tử ta không quan tâm ngươi đến từ đâu, nhưng ngươi dám đột nhập vào Động Nam Hải của ta thì chỉ có một kết cuộc, đó là “chết”.
Bạch Túc Duật hơi sốc nặng, vì những lời như thế này lẽ ra không nên xuất phát từ miệng của một đứa trẻ đáng yêu như thế này.
Tiểu Bào Tử nhìn Bạch Túc Duật “ngươi nghĩ gì mà thất thần vậy?”
Bạch Túc Duật mỉm cười “nhóc con nhà ngươi sao không lo về nhà bú sữa, nói những lời giết chóc làm gì chứ?”
Hừ…ta vừa bú sữa nhưng vẫn có thể giết chết ngươi mà. Giết chết Bạch Túc Duật ngươi là chuyện nằm trong khả năng của ta.
Bạch Túc Duật giật giật mi mắt “ngươi ra tay thì ta chỉ có thể đứng yên cho ngươi giết, ta làm sao mà nỡ lòng nào xuống tay với một đứa bé…hơn nữa lại là một đứa bé đáng yêu như ngươi!”
Hừ…
(Bạch Túc Duật thầm nghĩ, nếu như người thành thân với mình là Sở nhi thì đã có thể sinh ra được một đứa bé đáng yêu như Tiểu Bào tử, nhưng rất tiếc người thành thân với mình lại không phải là Sở nhi).