Trong đó có một căn trông bắt mắt nhất nằm trên đỉnh núi, chẳng những có cây cối bao quanh, mà trước cửa còn có một suối phun nước tự nhiên rất lớn.
Đúng ra thì phải gọi nơi này là pháo đài mang phong cách từ thời trung cổ.
Nhà họ Vương đúng là một trong bốn gia tộc lớn có khác, đầu tư nhà cửa không ai sánh bằng.
Thấy Tần Khải không nói gì, Vương Dao còn tưởng anh đang bị choáng ngợp nên càng kiêu ngạo hơn.
“Ngưỡng mộ quá chứ gì? Trong bốn gia tộc lớn thì nhà tôi là có nhà hoành tráng nhất đấy. Đồ nhà quê như anh phải cố mà ngắm cho nhiều vào, không sau chẳng còn cơ hội nữa đâu”.
Tần Khải cười nói: “Đương nhiên là ngưỡng mộ rồi, này nhà cô có thiếu người không, ví dụ một người ở rể chẳng hạn, tôi thấy chúng ta rất hợp, hay là… cô về nói chuyện với bà cô đi?”
“Anh… đúng là đồ mặt dày! Hừ, tôi không nói chuyện với anh nữa, chỉ phí nước bọt”.
Chẳng dễ gì mới có cơ hội thể hiện, ai dè Vương Dao lại thua Tần Khải, cuối cùng tự rược bực vào thân.
Cô ta bực tức đập tay vào vô lăng, chiếc xe vẫn đi tiếp, sau đó nhanh chóng dừng trước một căn biệt thự xa hoa trên đỉnh núi.
Xe vừa dừng thì Vương Dao đã hừ một tiếng, sau đó bực tức xuống xe, chẳng hề quan tâm đến Tần Khải đang ngồi đằng sau.
Tần Khải cười trừ rồi tự mở cửa đi xuống.
Kỳ Mai Hoa và cháu gái Vương Tuyết đã đứng chờ bên ngoài từ lâu.
Thấy Tần Khải xuống xe, hai người đều tươi cười rồi ra đón.
“Tiểu Khải, sao rồi, cháu đã quen với nếp sống ở Trung Hải chưa? Bà chỉ sợ cháu không quen thì khổ thân ra!”, Kỳ Mai Hoa nắm lấy tay Tần Khải với vẻ thân thiết.
Vương Tuyết cũng đứng mỉm cười ở một bên.
Sự nhiệt tình của họ khiến Tần Khải có cảm giác như mình là khách quý.
Còn sự tủi hờn khi bị Vương Dao đối xử trên xe đã bị anh quẳng đi thật xa.
“Cháu quen rồi ạ, nhưng đồ ăn bên ngoài chẳng bằng một góc món thịt kho tàu của bà”, Tần Khải ra vẻ nũng nịu nhìn Kỳ Mai Hoa rồi kể khổ.
“Đúng là khéo miệng, bà biết cháu sắp đến nên đã nấu cho cháu rồi. bà làm hẳn một mâm cơm riêng cho cháu đấy”, Kỳ Mai Hoa mỉm cười cưng chiều rồi kéo Tần Khải vào trong biệt thự.
“Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm, cứng người bây giờ”.
“Bà ơi…”
Vương Dao bị bỏ quên cất tiếng gọi trong cơn tức.
Kỳ Mai Hoa rất ít khí xuống bếp.
Vương Dao cũng rất thích món thịt kho tàu của bà mình, nhưng xin mấy ngày mà bà chẳng làm cho.
Ai dè Tần Khải vừa đến, chẳng cần mở miệng thì đã được tiếp đãi bằng món này.
Vương Dao bĩu môi với vẻ chua xót.
Còn Vương Tuyết thì vẫn giữ nụ cười trên môi.