Tần Khải ngắm nhìn dáng vẻ nhai kỹ nuốt chậm của Vương Tuyết, trong mắt không có suy nghĩ dư thừa gì.
Cùng là hai chị em, tính cách của Vương Dao gần như trái ngược với chị mình.
Đã có một lần Tần Khải nghi ngờ, không biết rốt cuộc hai bọn họ có phải cùng một mẹ sinh ra hay không.
“Khụ khụ!”
Trông thấy ánh mắt Tần Khải rơi xuống người Vương Tuyết, Ngô Quảng giả bộ ho khan hai tiếng, trong mắt ngập tràn ghen tỵ và thù hận.
Từ khi hắn ta đính hôn với Vương Tuyết đến giờ, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không nóng không lạnh.
Đây cũng là lần đầu tiên Ngô Quảng trông thấy Vương Tuyết nghe lời như vậy.
Nhưng đối tượng lại là đồ nhà quê mà hắn ta coi thường nhất.
Trong nháy mắt, Ngô Quảng giống như bị đổ chai giấm chua, vị chua và lửa giận pha lẫn trong lòng, không có chỗ trút ra.
Ánh mắt thoáng nhìn Kỳ Mai Hoa, trông thấy bà cụ nghiêm mặt, lúc này Ngô Quảng mới cố gắng nhẫn nhịn không nổi giận.
Trong đáy lòng đã hận không thể bóp chết Tần Khải.
Ngửa mặt uống một chén rượu, sắc mặt Ngô Quảng hệt như quả mướp đắng, mỉm cười: “Đúng rồi, mọi người đoán xem, lần này tôi đến Thụy Sĩ đã gặp người nào?”
“Chắc chắn là nhân vật lớn rồi! Em rể cũng đừng vòng vo nữa, mau nói cho chúng tôi đi?”, Vương Chính ân cần tiếp chuyện.
Đám con cháu nhà họ Vương cũng rất phối hợp lên tiếng nịnh bợ.
“Người anh rể gặp mặt, chắc chắn đều là nhân vật lớn, cũng không biết là vị nào đây?”
“Cho dù là ai, cũng không phải là người mà cậu có thể gặp mặt, chúng ta vẫn phải cố gắng nhiều hơn, phấn đấu ưu tú như anh rể, ôm người đẹp về nhà, ha ha…”
Được một đám con cháu nhà họ Vương tâng bốc, cuối cùng sắc mặt Ngô Quảng cũng dễ nhìn hơn chút.
Mặc dù Tần Khải được Kỳ Mai Hoa ưu ái, nhưng Ngô Quảng cũng không phải kẻ ngu, hắn ta có thể nhìn ra, đa số người của nhà họ Vương đều không thích Tần Khải.
Tự thấy đã bắt được cơ hội, Ngô Quảng ra vẻ khiêm tốn cười nói: “Mọi người khách sáo quá rồi, thật ra cũng không phải nhân vật lớn gì, mọi người biết Tiêu Chiến không? Đúng lúc chúng tôi gặp nhau trên đường phố Thụy Sĩ, cùng ở xứ lạ, anh ta còn trò chuyện đôi câu rồi uống cà phê cùng tôi đấy”.
“Tiêu Chiến? Ôi… đây mà không phải là nhân vật lớn sao? Em rể, cậu đúng là có bản lĩnh, còn có thể nói chuyện với người như anh ta”. Vương Chính nghe vậy thì khiếp sợ không thôi.
Chỉ có một số con cháu kiến thức hạn hẹp của nhà họ Vương vẫn đang hỏi thăm Tiêu Chiến là người phương nào.
Còn đa số những người khác thì đều biến sắc, ngay cả Kỳ Mai Hoa cũng hơi nhíu mày.
“Các cậu chưa từng nghe thấy cũng là bình thường, Tiêu Chiến là cậu chủ bên thủ đô, tuổi trẻ mà đã được lên Bảng xếp hạng phú hào Steve, năm ngoái còn được bầu là một trong mười thanh niên kiệt xuất Hoa Hạ. Cũng chỉ người như em rể mới có thể trò chuyện với nhân vật lớn thế này, so với em rể, những người như chúng ta không chỉ kém một điểm nửa điểm thôi đâu”. Vương Chính thở dài một tiếng, lại bắt đầu tâng bốc Ngô Quảng.
Mấy con cháu còn đang bàn tán nghe vậy đều thay đổi sắc mặt.
Người trên bàn, bao gồm Vương Dao và Vương Tuyết, đều bị Ngô Quảng làm cho khiếp sợ.