“Mày vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi, ngay cả vợ chưa cưới của mình cũng không bảo vệ được, mày có tư cách gì nói với bọn tao?”, Lưu Hiểu Vi lườm Tần Khải, ngay cả răng cũng sắp cắn nát rồi.
Lý Tiếu Lai đứng ở bên cạnh, càng nhìn càng không coi Tần Khải ra gì.
Những người khác của nhà họ Lý cũng đều tụ vào một bên xem náo nhiệt.
Trông thấy ngay cả người nhà họ Triệu cũng giúp đỡ Lý Tiếu Lai, người nhà họ Lý thầm cười nhạo, thi nhau giễu cợt.
“Em họ, dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi, hay là cậu biểu diễn một chút? Chậc chậc… chờ cậu chơi chán rồi, tôi cũng muốn vui vẻ một chút”.
“Nói cái gì vậy? Thân hình này, dáng vẻ này, chơi một lần làm sao đủ được? Lại nói, Tiếu Lai chơi chán rồi cũng không đến lượt cậu?”
“Khà khà… đừng ầm ĩ nữa, chúng ta xếp hàng chờ đợi đến lượt”.
…
“Các anh… các anh có còn là con người hay không! Quả thật không bằng cầm thú, tôi… tôi lập tức chết cho các anh xem!”
Nghe những lời nói bẩn thỉu của mọi người, khuôn mặt Triệu Băng Linh lúc xanh lúc đỏ.
Cảm giác nhục nhã cùng cực dâng lên từ tận đáy lòng.
Tính cách của Triệu Băng Linh vốn kiên cường, nhưng lúc này cũng không thể nào chịu nổi?
Nếu thật sự bị mấy tên cặn bã này làm nhục, cô thà rằng chết để giữ mình trong sạch.
“Tần Khải, cảm ơn anh đã tới…”
Triệu Băng Linh mặt không cảm xúc, trong giọng nói đã mang theo quyết tâm.
“Không cần cảm ơn, ai bảo em là vợ chưa cưới của anh chứ? Mặc dù anh cũng hơi chướng mắt với điều kiện của em! Nhưng đám người này lại dám gọi anh là rùa đầu xanh, khiến anh rất không vui”.
Tần Khải khẽ cười một tiếng, cuối cùng khẳng định: “Vợ à, em ngoan ngoãn đứng bên cạnh quan sát, chuyện của đàn ông, để anh giải quyết”.
“Giải quyết? Mày có thể giải quyết cái gì? Nhãi ranh này mất trí rồi hả?”
“Ông già nhà ông đúng là hồ đồ, tên dở hơi này từ bệnh viện tâm thần nào đến vậy?”
Người nhà họ Lý nghe vậy thì thi nhau kêu gào ầm ĩ, phá lên cười ngay tại chỗ.
Chỉ là một tên nhà quê, còn muốn đấu với nhà họ Lý? Đúng là không biết sống chết.
Triệu Băng Linh nghe vậy, trong lòng cười khổ một tiếng, càng thêm bất lực.
Nhưng nhìn dáng vẻ đột ngột nghiêm túc của Tần Khải, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ấm áp chợt thoáng qua.
Người nhà họ Triệu không giúp cô, cũng không ai ở đất Trung Hải này ra mặt giúp cô.
Gọi trời trời không giúp, gọi đất đất không thưa. Vào lúc như vậy thì Tần Khải bỗng xuất hiện.
Mặc dù có chút bất cần đời, nhưng Triệu Băng Linh không phải kẻ mù.
Cô có thể thấy rằng Tần Khải phải chịu nguy hiểm rất lớn từ hành động này.
Rốt cuộc, để chống lại nhà họ Lý thì cần nhiều hơn là lòng dũng cảm...
Tần Khải có thể đứng ở cửa mà không hề lùi bước, Triệu Băng Linh thực sự rất cảm động trong lòng.