Nghĩ thôi cũng biết chỉ cần lúc nãy Tần Khải ném lệch một chút thì cây bút đó sẽ cắm vào đầu anh ta rồi.
Triệu Tiểu Mao tái mặt, hít hơi ngược vào trong.
Cơ thể run lấy bẩy, sợ đến chân mềm nhũn.
Còn Tần Khải thì cứ làm như không có chuyện gì xảy ra, vui vẻ tựa vào bàn làm việc: “Người mà anh không dám cãi, tôi dám cãi, chuyện anh không dám làm, tôi dám. Chỉ một câu thôi, chuyện anh có thể quản được, tôi muốn quản, chuyện anh không quản được tôi càng muốn quản. Con rể của nhà họ Triệu được ông cụ làm chủ, lựa chọn là tôi, sao hả? Đã đủ rõ chưa?”
“Tôi…”
Triệu Tiểu Mao run lẩy bẩy, mới nói được một chữ thì đã bị ánh mắt của Tần Khải dọa cho sợ tái mặt.
Lúc đang cứng miệng thì lập tức sửa lời: “Tôi… Tôi sẽ mét ông nội. Anh làm loạn ở công ty, cậy thế ông nội làm mưa làm gió, anh hãy đợi đấy”.
“Anh đi mét đi, anh cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi, chà chà… Xem ra bà xã tôi cũng biết nhìn xa nên mới không cho anh làm trưởng phòng.
Tần Khải cười nhạt và không quên nói tốt cho Triệu Băng Linh.
Không ngờ anh vừa ngoảnh lại thì thấy Triệu Băng Linh đang liếc mình.
Triệu Băng Linh ngất mặt, ánh mắt như muốn nói Tần Khải phản ứng quá chậm, đến giờ mới phát hiện ra ưu điểm của cô.
Thờ ơ trước sự nhiệt tình của cô.
Tôi nhịn…
Tần Khải giả vờ không thấy, ngoảnh mặt lại, cười tít mắt nhìn Triệu Tiểu Mao.
Triệu Tiểu Mao vốn hèn nhát, gặp phải ánh mắt của Tần Khải thì càng sợ nổi da gà.
Triệu Tiểu Mao há hốc mồm, nghĩ đến cái lỗ trên mũ và cuối cùng cũng không dám cãi lại.
So với Tần Khải, anh ta thật sự không chỉ thua mỗi một bậc.
Xét về khí thế và năng lực thì hai người họ đều không thuộc cùng một đẳng cấp.
Dù cho có phẫn nộ có không cam tâm tới mức nào thì cũng chỉ có thể nuốt cục tức đó xuống. Anh ta không thể nổi giận nên chỉ có thể dùng chiêu cũ.
“Giờ tôi sẽ đi méc ông nội, anh… anh hãy đợi đấy”.
“Tôi không ý kiến, về nói với ông cụ rốt cuộc cháu trai của ông ấy vô dụng đến mức nào. Vậy chẳng phải quá tốt sao? Tôi mong còn không được nữa”. Tần Khải xòe tay, không quan tâm, không xem Triệu Tiểu Mao ra gì.
Nhưng câu nói đó của anh lại khiến Triệu Băng Linh không nhịn được mà bật cười.
Tên xấu xa này sao lại nói chuyện móc họng thế?
Có điều mình thích.
Triệu Tiểu Mao bực bội, nhìn hai người họ kẻ tung người hứng.