Ngay sau đó, bốp, bốp!
Còn chưa tới nửa phút, mười mấy tên côn đồ đã hoàn toàn ngã xuống đất.
Không phải gãy tay thì cũng là gãy chân, tiếng rên rỉ liên miên không dứt trông vô cùng hoành tráng!
Còn Tần Khải thì vẫn đứng tại chỗ tựa như chưa hề nhúc nhích.
Anh chỉ phủi phủi tay, chưa đã thèm nói: “Yếu như vậy, đúng là khiến người ta thất vọng mà!”
Mà anh Bưu bên cạnh lại trực tiếp choáng váng, miệng há to, mặt mày tràn ngập vẻ khó tin.
Hơn mười người dưới tay gã thế mà lại bị tên kia hạ gục hết?
Vả lại, càng quan trọng hơn là gã cũng không thấy Tần Khải ra tay như thế nào, quả thật còn ảo diệu hơn cả đóng phim.
“Tại, tại sao lại vậy?”
Anh Bưu xanh mặt lẩm bẩm, gã biết lần này đá phải vắn sắt rồi.
Gã lập tức chạy lên xe, giẫm mạnh chân ga, không dám nán lại dù chỉ một phút.
Còn đám đàn em kia, gã cũng chẳng còn tâm trạng nào mà để ý tới.
Bánh xe xoay một cái đã xông ra khỏi bãi đỗ xe, song anh Bưu vẫn hoảng sợ không thôi.
Ánh mắt ngó ra cửa sổ mấy lần, không thấy Tần Khải đâu mới thở phào một hơi.
Chỉ là, gã còn chưa thở phào xong, một giọng nói nhàn nhạt lại vang lên ở ghế sau: “Chào, anh đang tìm gì vậy?”
“Tôi...”
Anh Bưu há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch không còn chút máu.
Giờ đây, Tần Khải mà gã tưởng mình đã thoát khỏi được đang vắt chân ngồi dựa ở ghế sau, trên mặt nở nụ cười ngây thơ vô số tội.
“Mày, mày lên xe kiểu gì thế?”
Anh Bưu sợ tới mức hồn vía lên mây, lập tức đạp phanh, bánh xe suýt nữa thì xông lên vỉa hè.
“Lái xe đàng hoàng đi, lỡ đụng phải người thì toi!”
Tần Khải cười, giọng nói lại chẳng tỏ ra vui hay giận.
“Vâng, vâng...”, anh Bưu sợ tới mức không ngừng đồng ý, tay cầm vô lăng run bần bật.
Xe lại khởi động, song anh Bưu lại không tập trung, chỉ biết chạy về phía trước.
Mắt thấy Tần Khải không làm gì, trong lòng gã mới hơi bình tĩnh lại, nhưng nhìn thấy cảnh tượng phía trước lại hoảng sợ không thôi.
Gã thật sự bị dọa ngu người, không chạy về chỗ đông người, lại chạy ra ngoài thành.
Mắt thấy cảnh vật ngoài cửa sổ càng ngày càng hoang vắng, sắc mặt anh Bưu lại càng trở nên khó coi.
“Dừng xe”.
Tần Khải liếc ngoài cửa sổ, chậm rì rì phun ra hai chữ.
Anh Bưu bị Tần Khải dọa phá gan, lúc này nào dám cãi lời?
Xe quẹo một cái, trực tiếp dừng lại ở ven đường.