Đinh Kim Phúc vừa thấy Tần Khải thì nhanh chóng tiến lên, trong giọng nói tràn đầy sự van nài.
“Tiểu sư thúc, phá lệ một lần đi, ông Đinh cũng không sung sướng gì”, Trương Khải thở dài, cũng khuyên một câu.
“Tôi mà không muốn chữa thì còn ở đây làm gì?”
Tần Khải nhếch môi, ánh mắt lướt qua mọi người ở đây.
“Cùng vào đi, bệnh nhân đã bị người khác đụng vào, tôi cũng không muốn gánh tội đâu”.
“Vâng vâng, thần y yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra”.
Đinh Kim Phúc vội hứa hẹn, dẫn theo người nhà họ Đinh đi về phía phòng bệnh.
Vương Dao cũng đi lẫn trong đám đông, cô ta như thể tiến vào trong kho báu để tìm báu vật vậy, mắt không ngừng nhìn lung tung.
Trước đó bà nội đã nhắc tới việc y thuật của Tần Khải hơn người.
Trong lòng Vương Dao có chút tò mò, rất muốn xem thử Tần Khải sẽ chữa bệnh cứu người thế nào.
Tần Khải đi đầu, còn chưa đến phòng bệnh đã thấy một người đứng ở cửa.
“Là anh à? Hừ!”
Hồ Tiểu Chiêu đang u sầu trước cửa phòng bệnh, vừa thấy Tần Khải là hừ lạnh một tiếng, sau đó giận tới mức đỏ mặt tía tai.
“Là tôi! Cũng trùng hợp quá, chúng ta lại gặp mặt nhỉ!”, Tần Khải cười tủm tỉm, dáng vẻ ngây thơ vô tội.
“Anh...”, Hồ Tiểu Chiêu giơ tay chỉ thẳng vào Tần Khải, bị chọc tức tới mức nói không ra lời.
Đối với hành động này, Tần Khải không nói gì, Đinh Kim Phúc lại hừ lạnh rồi tiến lên: “Họ Hồ, nếu cậu còn dám ăn nói vớ vẩn với thần y Tần, tôi sẽ xé rách cái miệng thối của cậu. Vả lại nếu tí nữa em trai tôi mà có vấn đề gì, ha ha...”
Hồ Tiểu Chiêu bị ánh mắt lạnh lẽo của Đinh Kim Phúc dọa sợ, lùi ra sau hai bước mới có thể đứng vững.
Anh ta dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Tần Khải mà không dám nói gì nữa.
Tần Khải mỉm cười, giơ ngón giữa với Hồ Tiểu Chiêu rồi mới tiến vào phòng bệnh.
Chỉ chậm trễ đôi chút mà sắc mắt Đinh Kim Lộc đang thở máy trên giường đã xanh mét.
Hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.
Từ Vọng Đức vào trước đang loay hoay sốt ruột, thấy Tần Khải vào thì nhanh chóng lùi sang một bên.
Tình trạng của Đinh Kim Lộc hiện tại không ổn tí nào, bệnh tình chuyển xấu nhanh chóng, không thể trì hoãn thêm nữa.
Dù không hiểu biết về y học nhưng Đinh Kim Phúc nhìn vào cũng thấy hoảng tới mức chảy mồ hôi lạnh.
Đinh Quốc Cường lật đật tiến lên, nắm lấy cánh tay Tần Khải, vừa nài nỉ vừa lắc tay anh: “Thần y Tần, dù thế nào thì anh cũng phải cứu bố tôi!”