Mục lục
Đệ nhất tiểu thần y - Bé Heo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu sư thúc? Viện trưởng Trương, chắc không phải thần y mà ông nói là tên nhà quê này đấy chứ?”

“Đệch, qua mặt bọn tôi à? Nếu anh ta là thần y thì ông đây sẽ là Biển Thước chuyển thế, là truyền nhân của Hoa Đà đấy”.

“He he… Một tên nhà quê lấm phèn mà cũng dám đến làm trò hề, bệnh viện các người thật sự không còn ai nữa rồi”.

Trương Khải không nói thêm gì, đám người nhà họ Đinh đứng sau lưng mắng nhiếc, cười nhạo.

Từ Vọng Đức nổi cáu, ông ấy biết năng lực của Tần Khải, không thể đánh giá anh bằng vẻ bề ngoài.

Từ Vọng Đức thấy đám người đó coi thường Tần Khải thì không chịu được.

Ông ấy lên tiếng cãi lại nhưng Tần Khải thì rất bình thản, liếc ông ấy một cái.

Từ Vọng Đức không nói được, chỉ đành đứng sang một bên với cảm giác bất bình.

Trương Khải cũng không tiện nói thẳng, chỉ đứng bên cạnh nhìn Tần Khải.

“Nói hay lắm, tôi đúng thật không phải là thần y gì, các người hãy mời người khác đến trị bệnh cho bệnh nhân đi”. Tần Khải xòe tay, mặt không có vẻ gì là tức giận.

“Tiểu sư thúc, chuyện này…”. Trương Khải thở dài, nhìn đám người nhà họ Đinh với ánh mắt bực bội rồi cãi lại: “Nếu y thuật của tiểu sư thúc tôi không thể trị khỏi bệnh của ông chủ Đinh thì cả Trung Hải sẽ không có ai làm được. Nhất định các người sẽ phải hối hận khi xúc phạm tiểu sư thúc tôi như vậy”.

“Hối hận, ha ha…”. Một thanh niên mặc đồ vest bước ra và cười khẩy.

Anh ta nhìn Tần Khải từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh thường rồi cười nhạo: “Tìm một tên nhà quê đến để lấp chỗ, tôi nghi ngờ đến cả giấy phép hành nghề y anh ta cũng chẳng có nữa là. Mời loại người này đến khám bệnh cho bố tôi, ông tưởng chúng tôi là đồ ngốc sao?”

Từ Vọng Đức nghe vậy thì đứng bên cạnh giận đến thở dốc liên tục nhưng lại không dám đứng ra cãi lại.

Thanh niên đang nói chuyện là con trai của bệnh nhân - Đinh Quốc Cường, rất có tiếng nói ở nhà họ Đinh.

Từ Vọng Đức chỉ là một bác sĩ bình thường, vốn không dám đắc tội với anh ta.

Có Đinh Quốc Cường dẫn đầu, người nhà họ Đinh cũng hùa theo sau mắng nhiếc, cười nhạo:

“Lang băm tức là lang băm, tôi còn tưởng các người có thể mời được nhân vật lớn nào đến, đã đánh giá các người cao quá rồi”.

“Chỉ là một tên nhà quê, không biết có biết chữ không nữa, loại người này mà cũng xứng gọi là thần y sao?”

“Hối hận cái đ**, chúng tôi tự mời thần y rồi, lát nữa các người mở to mắt mà xem người ta làm sao trị bệnh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK