Tuy cô gái này hơi nóng tính, nhưng dáng người và gương mặt thì hết chỗ chê.
Để cô ấy sơ múi tí thì anh cũng không thiệt đâu nhỉ?
Chu Tư Tư run lên, cảm thấy vừa tức vừa ngại nên không nói được gì.
Cô ấy vừa định tránh ra thì chợt có tiếng nói của Triệu Băng Linh vang lên ở phía sau.
“Này, Tư Tư, cậu thoáng thật đấy, có cần tớ nhường văn phòng lại cho hai người không?”
Triệu Băng Linh giật khoé miệng, vừa nói vừa lườm Tần Khải.
Dứt lời, cô quay người đi vào văn phòng.
Vương Kỳ quanh tay rồi cũng liếc Tần Khải một cái.
Vẻ mắt như muốn nói: Anh gây hoạ lớn rồi…
“Hỏng rồi, chắc chắn Băng Linh đã hiểu lầm chúng ta…”
Chu Tư Tư lườm Tần Khải rồi tức đến mức giậm chân.
Tư thế hiện giờ của họ quá mờ ám, đã thế còn bị Triệu Băng Linh bắt gặp, cô không hiểu lầm mới lạ.
“Đương nhiên rồi, ai bảo cô trêu chọc người đã có vợ sắp cưới là tôi. Chậc chậc.. Tư Tư à, cô gây hoạ lớn rồi”, Tần Khải khoanh tay như người vô tội, sau đó mỉm cười trên nỗi đâu của người khác.
Chu Tư Tư mới là người bị vạ thì đang nghiến răng kèn kẹt, suýt nữa tức đến mức xì khói.
“Đồ khốn, vô liêm sỉ!”
Chu Tư Tư vừa mắng vừa đánh đấm loạn xạ trên người Tần Khải.
“Này người đẹp, cô đúng là bội tình bạc nghĩa, nhẹ tay thôi… ay da!”
Tần Khải liên tục xin tha rồi lùi lại, trông thì như đang đỡ đòn nhưng thực chất anh chỉ làm trò thôi.
Anh có thể thấy là Chu Tư Tư giận lắm rồi.
Quả nhiên, Chu Tư Tư thấy không mắng cũng không đánh Tần Khải được, vì người anh cứng rắn như đá.
Giờ mà có con dao thì kiểu gì cô ấy cũng xiên cho anh một phát.
“Hừ… anh cứ chờ đấy!”
Cô ấy bỏ lại một câu rồi hậm hực rời đi.
Thấy đi vào văn phòng của Triệu Băng Linh rồi, Tần Khải mỉm cười lắc đầu.
Sau đó, anh lững thững đi theo.
Sư phụ anh từng bảo, phụ nữ dưới núi toàn là hổ cái.
Giờ Chu Tư Tư đang lửa bốc lên đầu, nhỡ vào trong lại nói linh tinh với Triệu Băng Linh thì hỏng.
Quả nhiên, vừa vào cửa, Tần Khải đã nhìn thấy ba gương mặt lạnh lùng đang nhìn anh.
Nhất là Triệu Băng Linh đứng chính giữa, ánh mắt lạnh lẽo, thiếu điều muốn đông lạnh cả anh.