Thôi xong, cuộc hôn nhân còn chưa bắt đầu này đã có một màu xanh mướt rồi.
Mình đã gây ra lỗi gì chứ?
À mà như vậy cũng hay, coi như được giải thoát, vì anh đâu có muốn treo cổ trên cái cây này.
Nhưng vẫn phải nói vài câu cho bõ tức, Triệu Băng Linh ngày thường lạnh lùng như núi băng.
Ai mà ngờ cũng là tay chơi, đã thế còn gian díu ngay trong phòng làm việc?
Tần Khải hào hứng mở cửa rồi đi vào.
Hôm nay anh sẽ bắt gian tại trận, để xem ông cụ Triệu còn nói được gì.
“Á!”
Đột nhiên có tiếng động vang lên, hai người ở trong phòng giật bắn mình.
Họ dừng việc đang làm lại rồi ngước lên nhìn Tần Khải.
“Hai người… hai người đang làm gì thế hả…”
Tần Khải cứ tưởng sẽ được thấy một màn nóng bỏng, nhưng sau đó lại ngẩn ra.
Ngoài Triệu Băng Linh ra thì còn một cô gái xinh đẹp khác đang ngồi trên sofa.
Cô gái mặc một chiếc váy màu đen trông rất quyến rũ.
“Ớ, con gái à?”
Tần Khải không ngờ “bồ” của Triệu Băng Linh lại là phụ nữ.
“Chậc chậc, bảo sao mà em không chịu lấy anh, ra là thích kiểu này”.
Tần Khải dựa người vào cửa rồi chẹp miệng nói.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lạ, hai em làm thế này đúng là lãng phí tài nguyên, tiếc quá!”
Hai cô gái vội vàng đứng dậy.
Vương Kỳ ngại ngùng liếc nhìn Tần Khải rồi khôi phục hình tượng thục nữ.
Triệu Băng Linh nhanh chóng sửa sang lại quần áo, sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn Tần Khải.
“Cái gì mà thích kiểu này, mẹ anh không dạy anh phải gõ cửa trước khi vào à?”
Tần Khải khoanh tay nói: “Tôi là cô nhi nên không có mẹ, thế nên không cần gõ cửa”.
Ặc!
Vương Kỳ phì cười.
Không ngờ Tần Khải đúng là kiểu người không cần sĩ diện như mình tưởng.
Triệu Băng Linh đen mặt mắng: “Độ dày của da mặt anh có điểm cuối không vậy? Tôi hỏi anh, anh vào phòng ngủ của tôi làm gì?”