“Ranh con, muốn chết sao?”
Người trẻ tuổi trừng mắt, mũi hướng lên trời.
Tần Khải xua tay: “Nói chuyện phải có lương tâm, rõ ràng là anh ra tay trước đấy?”
“Chết tiệt!”. Người trẻ tuổi mắng một câu, vẻ mặt trở nên hung hăng.
Thấy vậy, ánh mắt Chu Tư Tư khẽ động, bỗng nhiên vươn tay bảo vệ cánh tay Tần Khải.
Ôn hương nhuyễn ngọc bỗng đến, hạnh phúc đến quả thực bất ngờ.
Tần Khải còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy con hổ cái này dùng giọng ngoài mạnh trong yếu bên cạnh lên tiếng ngụy biện: “Uông Hộ Ngưng, tôi… Tôi có bạn trai rồi, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa!”
Lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh đều ngây người.
“Bạn trai, anh ta? Phù… Tư Tư, cô đang nói đùa sao? Đừng đùa nữa được không?”. Uông Hộ Ngưng nhếch miệng, ánh mắt xem thường, lướt nhìn Tần Khải.
“Tôi… Tôi không có nói đùa, anh ấy chính là bạn trai tôi”. Vẻ mặt Chu Tư Tư hoảng hốt, ôm chặt cánh tay Tần Khải.
Chính vì để tránh bị quấy nhiễu từ tên này, nên cô ấy mới trốn đến đây.
Không ngờ, tên này lại tìm được đến đây rồi.
Hết cách, Chu Tư Tư chỉ có thể đẩy Tần Khải ra làm lá chắn.
Tần Khải bị giữ chặt cánh tay, hưởng thụ thì cũng có chút hưởng thụ, mấu chốt là hiện tại anh giống như đang làm lá chắn cho người ta vậy…
Hình như cũng bị thiệt thòi rồi.
“Anh, cút đi cho tôi, anh mà cũng xứng với Tư Tư sao, cũng không chịu soi mình trong vũng nước tiểu đi?” Uông Hộ Ngưng cười nhạo.
Căn bản không hề che giấu vẻ xem thường với Tần Khải.
Tần Khải cạn lời.
Anh vốn dĩ chỉ là ra vẻ làm màu, nhưng Uông Hộ Ngưng lại kiêu căng như vậy, Tần Khải bỗng đổi ý.
Nhếch miệng, tay phải Tần Khải ôm lấy eo Chu Tư Tư.
Thân thể hai người thoáng chốc dựa sát vào nhau, lại càng gần gũi hơn.
Chu Tư Tư hoàn toàn không ngờ Tần Khải sẽ chủ động như vậy, trong lòng lại hoảng hốt, gương mặt bỗng ửng đỏ.
Trong lòng chỉ hận giết chết Tần Khải, nhưng để thoát khỏi Uông Hộ Ngưng, nên chỉ có thể cứng đờ người, tiếp tục giả vờ.
Tần Khải nhếch miệng cười, ánh mắt ra hiệu với cô ấy là tôi đang giúp cô.