Anh ngâm nga một điệu nhạc, sau đó đủng đỉnh đi ra bên ngoài.
Họ không cần anh điều trị thì càng tốt, so với chữa bệnh cho Đinh Kim Lộc, anh thà đến tập đoàn Triệu Thị xem Triệu Băng Linh làm việc cho thích mắt còn hơn.
Tuy cô chủ nhà họ Triệu hơi kiêu căng lạnh lùng, nhưng từ gương mặt đến dáng người đều không chê vào đâu được.
Quyết vậy xong, anh vừa định đi thì có một tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Tần Khải không thèm nhìn mà lập tức rụt chân theo bản năng rồi lùi lại.
Một chiếc Maserati màu đỏ tươi gần như đỗ sát vào người anh.
Sau đó đến một cú trượt bánh sau sát vào người Tần Khải.
Anh nhíu mày, tuy trông hơi bết bát, nhưng vẫn né được.
Nhưng nếu đổi là người khác thì khéo đã bị xe cán qua người rồi.
Chiếc xe dừng lại rồi hạ cửa kính xuống.
Đập vào mắt Tần Khải chính là gương mặt đắc ý của Vương Dao.
“Bà tôi bảo anh giỏi lắm, nhưng tôi thấy cũng bình thường thôi, chẳng ra sao cả!”, Vương Dao liếc mắt nhìn Tần Khải với vẻ coi thường.
Tần Khải vuốt ngực cho bớt cơn giận.
Nếu không nể Vương Dao là phụ nữ, đã thế trông cũng xinh đẹp thì chắc chắn anh đã tiến lên tát cho cô ta vài cái rồi. Tốt nhất phải đánh cho mẹ cô ta không nhận ra con nữa mới hay.
Cô ta phóng xe như điên chỉ để thử thân thủ của anh ư?
Đúng là đắc tội với ai cũng được nhưng phải trừ phụ nữ ra, nhất là phụ nữ biết lái xe, vì nguy hiểm luôn rình rập.
Tần Khải bước về phía xe rồi gần như dính sát mặt mình vào mặt Vương Dao.
“Này chị gái, theo logic của cô thì hình như tôi cần cảm ơn cô vì cô không lái xe tăng, không thì bây giờ chúng ta đâu còn cơ hội nói chuyện tình cảm với nhau nữa rồi”.
Tần Khải nói chuyện chẳng hề nể nang, ngữ phí cũng sặc mùi thuốc súng.
Vương Dao lập tức rụt người về phía sau để tránh xa Tần Khải, sau đó mới liên tục vặn lại anh với vẻ chê bôi: “Biến, ai thèm nói chuyện tình cảm với anh! Tránh xa xe của tôi ra!”
Hai người vừa sáp lại gần nhau thì mặt của Vương Dao đã đỏ lựng.
Tuy cô ta rất nóng tính, nhưng từ nhỏ đã sống trong vinh hoa, làm gì có người đàn ông nào dám áp sát rồi nói chuyện với cô ta theo kiểu đó?
Cô ta chợt nhớ tới cảnh lần trước bị Tần Khải đánh, sau đó lập tức chỉ muốn tát cho anh một cái.
“Thôi, phụ nữ với tiểu nhân là khó đào tạo nhất, tôi cãi lý với cô có khác nào đàn gảy tai trâu đâu”, Tần Khải phủi tay, sau đó lùi lại, tránh xa khỏi chiếc xe.
Cô hai nhà họ Vương này cũng chẳng phải người dễ dây vào.
“Anh bảo ai là tiểu nhân, ai khó đào tạo! Tần Khải, có giỏi anh nói lại thử coi, xem tôi có xé rách mồm anh ra không!”
Vương Dao mở cửa xe ra rồi bước xuống trên đôi giày cao gót.