Anh ta kéo mở khoá, bên trong đầy những tờ tiền giấy màu đỏ được xếp chồng gọn gàng ngay ngắn.
Phó Diệu Bang lập tức biến sắc, há hốc miệng, hai chân anh ta mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
“Không, điều... điều này không thể nào xảy ra! Đây là giả, điều này không thể nào, a... là giả, đều là giả!”
Hai tay liên tục dụi mắt, Phó Diệu Bang láo nháo ồn ào giống như đã phát điên rồi.
Vương Kỳ và Triệu Băng Linh đứng ở một bên, hai cô gái há hốc mồm ngay tại chỗ.
Tần Khải thật sự đã đòi lại được tiền về rồi!
Sự thật giống như là một thanh búa tạ, hung hăng nện vào đầu các cô.
Chấn động!
Đối với Vương Kỳ và Triệu Băng Linh mà nói, loại cảm giác này chỉ nhiều hơn không ít đi.
“Tôi sớm đã nói rồi, đừng có lấy chút chỉ số thông minh đáng thương của anh để ước đoán năng lực của tôi, chỉ là anh không nghe. Phó phòng Phó, chuyện đến nước này, anh còn có gì để nói?”, Tần Khải đứng ở một bên, trên mặt cười tủm tỉm.
Tần Khải hoàn trả lại nguyên xi những lời Phó Diệu Bang vừa nói với mình.
Ngồi dưới đất, da mặt Phó Diệu Bang nóng rát.
Hiện tại nếu như có một cái lỗ, Phó Diệu Bang nhất định sẽ không chút do dự chui vào.
Sự thật trước mặt, mọi sự tự tin của anh ta đã bị Tần Khải đập vỡ hoàn toàn không chút thương tiếc.
Phó Diệu Bang căn bản không còn mặt mũi nào.
“Tôi... Tôi không tin, đây không phải là thật, anh lấy chỗ tiền này từ đâu ra? Tôi... Tôi phải báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt anh lại!”. Đầu óc một trận hỗn loạn, Phó Diệu Bang liều mạng tự giải thích với bản thân.
Anh ta lúc này đã không thể diễn đạt từ ngữ một cách chính xác, ngay cả chính anh ta cũng không rõ, rốt cuộc mình muốn biểu đạt cái gì.
“Nghi ngờ tiền của tôi không sạch sẽ? Ha ha... Anh cũng chỉ được thế thôi, ngại mình chết không rõ ràng hử? Được, anh không ngại thì có thể gọi điện thoại hỏi một chút?”, Tần Khải chậm rãi bước đến trước mặt Phó Diệu Bang, cười nói.
Phó Diệu Bang tay run rẩy lấy di động ra.
Anh ta vừa định bấm số, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, sau đó lại nhìn lên gương mặt đang cười tủm tỉm của Tần Khải, Phó Diệu Bang vội vàng cất điện thoại.
“Tôi... Tôi chỉ là đùa một chút, anh bạn, số tiền này đòi về được là tốt rồi, đòi về là tốt rồi, ha ha..”. Phó Diệu Bang trên mặt đều là nụ cười khó khăn, ánh mắt né tránh, sợ Tần Khải nhìn ra điều gì.
“Có chơi có chịu! Phó Diệu Bang, ngay cả lời hứa của mình, anh cũng muốn chối bỏ sao! Lúc trước là ai nói thấy tiền rồi sẽ nhường vị trí quản lý lại cho Tiểu Tần?”
Vương Kỳ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.
Tuy rằng cô ấy có ý trêu chọc Tần Khải, nhưng so hai người với nhau, Tần Khải chắc chắn thuận mắt hơn Phó Diệu Bang nhiều.
“Có chơi có chịu, anh tự liệu mà làm đi”.
Triệu Băng Linh cũng nói.
Cô là lãnh đạo, lời này thốt ra tương đương với việc đưa ra thông báo kết thúc vở hài kịch này.
“Tôi, tôi nói đùa thôi! Tổng giám đốc Triệu! Anh Tần, tôi sai rồi! Tôi thật sự không phải chống đối anh, chỉ là đùa một chút!”. Ngồi dưới đất, Phó Diệu Bang kêu gào thảm thiết, cả người giống như quả cà thấm sương, không còn vẻ kiêu ngạo lúc trước.
Đi đến được vị trí này, đối với anh ta mà nói là chuyện không dễ dàng.