Mục lục
Đệ nhất tiểu thần y - Bé Heo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng chuyện đính hôn thì bà ấy không thể can thiệp, vì đây là quyết định của ông cụ.

Tuy Kỳ Mai Hoa không vui, nhưng cũng không tỏ rõ thái độ ra ngoài.

Tần Khải ngồi một bên quan sát, đương nhiên đã phát hiện ra thái độ của Kỳ Mai Hoa.

Nhưng đây là chuyện riêng của nhà họ Vương, anh chỉ là người ngoài nên không tiện nhúng tay vào.

“Ngồi xuống cùng ăn đi. Đồ ăn vẫn nóng, nếu cháu không chê thì để bà sai người chuẩn bị tiếp”, Kỳ Mai Hoa xua tay, giọng nói vẫn thờ ơ như trước.

Ngô Quảng ngẩn ra, thật lòng hắn ta thấy không vui nhưng cố giấu đi.

“Cháu không chê đâu được, có gì đâu, chúng ta là người một nhà mà, bà đừng khách sáo với cháu, ha ha…”

“Này anh đứng dậy đổi chỗ cho tôi đi, tôi với Tuyết Nhi lâu rồi không gặp, có nhiều chuyện cần nói lắm”.

Ngô Quảng liếc nhìn các chỗ ngồi rồi chỉ vào Tần Khải, sau đó nói như ra lệnh.

Hắn ta chẳng những không để ý lời nói mà anh mắt cũng chứa vẻ coi thường.

Vừa nói, hắn ta vừa cởi áo vest ra, sau đó định vắt lên lưng ghế của Tần Khải.

Hắn ta chẳng để ý đến suy nghĩ của Tần Khải chút nào.

Thấy thế, Tần Khải không đứng dậy, sau đó còn ngả người ra sau.

Cánh tay đang giơ ra của Ngô Quảng lập tức cứng đờ.

Tần Khải làm như không nghe thấy, anh mỉm cười rồi tiện tay gắp ít thức ăn vào đĩa của Vương Tuyết, chẳng hề chú ý đến cảm nhận của Ngô Quảng.

Ngô Quảng cau mày, bắt đầu nổi giận.

Nếu không nể mặt Kỳ Mai Hoa thì Ngô Quảng đã tát lật mặt Tần Khải rồi.

“Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh bị câm hay điếc à? Có nghe hiểu tiếng người không?’

Tần Khải đã định cho qua rồi, nhưng người này không biết điều.

Nếu thế thì đừng trách anh là ác.

“Này, ra anh vẫn biết tôi là người à? Tôi còn tưởng anh là con lừa cơ, lớn thế rồi mà vô văn hoá quá, bố mẹ anh không dạy anh à?”

“Phụt…”

Vương Dao ngồi cạnh Tần Khải không nhịn được mà suýt phun cả rượu ra.

Anh đúng là đồ độc mồm độc miệng.

“Mẹ kiếp… anh nói ai thế hả?”

Ngô Quảng tức điên người, suýt nữa là nổ như bom.

Hắn ta đường đường là cậu chủ nhà họ Ngô, người kế nhiệm tương lai của gia tộc.

Tuy nhà họ Ngô là kém nhất trong bốn gia tộc lớn, nhưng lừa gầu vẫn to hơn con ngựa nhé.

Bất kể là nhân vật lớn nào ở Trung Hải gặp hắn ta cũng phải kính nể phần nào.

Thế mà Tần Khải này dám không nể mặt hắn ta.

Sao Ngô Quảng có thể nuốt trôi cục tức này đây?

“Anh nghĩ tôi đang nói ai? Thế mà cũng phải hỏi à? Ai vô văn hoá chẳng rõ quá rồi à?”, Tần Khải nuốt nốt miếng thịt rồi cười nói.

Ngô Quảng đã không thể kiềm chế cơn giận được nữa rồi.

Thấy thế, Vương Dao chỉ biết tròn mắt ra nhìn.

Cô ta không thích Tần Khải, nhưng cũng chẳng ưa Ngô Quảng.

Cô ta chống mắt lên coi vợ kịch hay sắp tới.

“Anh rể cũng bớt lời đi, hắn ta là khách quý do bà mời đến đó”, Vương Dao đổ thêm dầu vào lửa.

Cô ta cố ý nhấn mạnh vào chữ khách quý, như sợ Ngô Quảng không nghe thấy.

“Anh Tần đúng là khách của bà nên anh đừng bắt người ta đổi chỗ, làm thế rất mất lịch sự. Anh bớt giận đi, hay ngồi chỗ em đây này”, cuối cùng vẫn là Vương Tuyết hoà giải.

Nhưng Vương Dao thì ngược lại.

Cô ta ấn chị mình xuống rồi đứng dậy nói: “Chị cứ ngồi đấy, anh rể, hay anh ngồi chỗ em nhé?”

“Anh…”

Ngô Quảng há miệng nhưng không nói gì, chỉ thấy rất bực mình.

Chỗ của Vương Dao vẫn là bên cạnh Tần Khải, đã thế còn cạnh Kỳ Mai Hoa.

Bảo hắn ta ngồi vào giữa hai người không ưa mình ư? Hắn ta đâu có điên!

“Thôi… người một nhà thì ngồi đâu chẳng được”.

Ngô Quảng lườm Tần Khải một cái rồi đi sang chỗ khác.

Hắn ta vắt áo lên lưng ghế rồi hậm hực ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Vương Dao thấy Ngô Quảng chịu nhún nhường như thế, lẽ nào hắn ta định bỏ qua cho Tần Khải?


Cô Vương còn nghi lẽ nào mặt trời mọc đằng Tây rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK