Mục lục
Đệ nhất tiểu thần y - Bé Heo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uỳnh!

Ngay khi cô tuyệt vọng, không hề có dấu hiệu báo trước, tiếng đạp cửa vang dội truyền tới.

Cửa văn phòng bị đá văng.

Lý Tiếu Lai sợ hãi run lên một cái, suýt nữa thì ‘héo’ rồi.

Triệu Băng Linh cũng hốt hoảng quay đầu, đợi đến khi nhìn thấy bóng hình ở cửa ra vào, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời chợt có cảm giác nghĩ lại mà sợ hãi.

“Tần Khải, tên khốn kiếp nhà anh, cũng biết đường đến rồi à!”

“Mày là ai, cũng dám làm hỏng chuyện tốt của cậu đây? Mẹ nó, mau cút ra ngoài cho ông đây! Nếu không ông đây giết chết mày!”, Lý Tiếu Lai thấy rõ bóng người ngoài cửa, quét mắt nhìn bộ quần áo giản dị trên người anh, lập tức chửi ầm lên.

Trông thấy sắp thành công rồi, chỉ còn một bước nữa là có được Triệu Băng Linh, lại có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra chắn giữa đường, Lý Tiếu Lai hận không thể ăn tươi nuốt sống Tần Khải.

“Tôi hả? Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh!”

Tần Khải thoáng nhìn tình hình trong văn phòng, sao có thể không rõ là chuyện gì xảy ra? Nhưng anh cũng không vạch trần, mỉm cười một cách tự nhiên.

“Hình như tôi đến không đúng lúc lắm, các anh tiếp tục, tiếp tục… đây là cậu Lý à? Sức khỏe không tệ, cá nhân tôi vô cùng coi trọng anh, hai vị tiếp tục biểu diễn, coi như tôi không tồn tại…”

“Anh đi chết đi!”, Triệu Băng Linh nghe xong, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhấc chậu hoa bên cửa sổ lên, căm hận quăng ra.

Khó khăn lắm mới chờ được anh tới, vậy mà con hàng này lại đến để xem náo nhiệt?

Đúng là tức chết người ta mà!

Lý Tiếu Lai nhíu mày, nghĩ lại lời nói của Tần Khải, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Sửng sốt một lát mới phản ứng được, ngay sau đó chửi ầm lên: “Xem cái con mẹ mày! Coi ông đây là diễn viên à! Tên đần độn từ đâu tới, mẹ nó mày chán sống rồi đúng không?”

“Tần Khải, dám đắc tội với cậu Lý, mày muốn tìm tới cái chết phải không? Gây sự cũng không xem địa điểm một chút!”, Triệu Hoành Quang xông tới.

Trông thấy Tần Khải đến, ông ta biết sắp hỏng chuyện rồi, rất sợ Lý Tiếu Lai sẽ trách tội lên đầu ông ta!

Lưu Hiểu Vi ở bên cạnh nhìn thấy Tần Khải cũng sốt sắng mắng to: “Ngu xuẩn, mày cút đi cho tao! Cậu Lý và Triệu Băng Linh có việc cần bàn, liên quan gì đến mày?”

“Bàn chuyện gì mà còn cần cởi áo nới dây lưng? Chẳng lẽ điều hòa trong văn phòng này hỏng rồi? Hai tên bại não các người đang đùa tôi đấy à?”

Tần Khải nheo mắt cười, nói chuyện không hề khách khí.

Lý Tiếu Lai cũng thôi đi, vốn đã không phải thứ tốt lành gì.

Nhưng khiến Tần Khải không ngờ tới là, bác trai cả và vợ ông ta lại cũng nịnh bợ lấy lòng nhà họ Lý, thậm chí còn không tiếc đẩy cháu gái ruột vào trong hố lửa.

Đây không chỉ là đạo đức có vấn đề, mà nó còn đổi mới nhận thức về vô liêm sỉ của Tần Khải.

“Bàn… bàn cái gì không liên quan đến mày! Mày là cái thá gì, chuyện nhà họ Triệu còn chưa đến lượt mày quản lý!”, Lưu Hiểu Vi giận dữ, hai tay chống nạnh, hệt như người đàn bà đanh đá đang chửi đổng lên.

Sắc mặt Triệu Hoành Quang đỏ ửng, nghiến răng ngụy biện: “Đúng vậy, chuyện của nhà họ Triệu không đến lượt mày khoa tay múa chân”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK