Mục lục
Đệ nhất tiểu thần y - Bé Heo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm bảo vệ nghe thấy thế thì sấn sổ tới ngay, các tiếng gào thét vang lên liên tục.

“Dừng tay lại!”

Đột nhiên cánh cửa phòng bao mở ra, bốn người đàn ông trung niên hớt hải đi vào.

“Dương Luân, tôi thấy ông chán sống rồi đấy!”

Người lên tiếng là một người đàn ông cao lớn nhưng hơi bị gù.

Dáng vẻ của người này trông rất uy nghiêm.

“Chủ tịch!”

Táy giám đốc sợ điếng người rồi lắp bắp chào hỏi.

Đến nhà họ Triệu cũng sợ đến mức nhảy dựng lên.

Đây chính là Đinh Kim Phúc chủ tịch của khách sạn Kim Phúc.

Nhiều năm trước, ông ấy đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau đó đã tạo ra khối tài sản khổng lồ cùng chỗ đứng như hiện nay ở Trung Hải.

Có thể nói Trung Hải có thể phát triển kinh tế mạnh hơn vùng Giang Nam là nhờ khá nhiều vào công của Đinh Kim Phúc.

Một người có tầm ảnh hưởng như vậy vừa xuất hiện, mọi người nhà họ Triệu, kể cả Triệu Băng Linh cũng vội vàng đứng dạy thể hiện sự tôn trọng.

“Chủ tịch Đinh!”

“Ông Đinh, ông còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Triệu, tháng trước mới dùng bữa với ông xong”.

Vợ chồng bác cả của Triệu Băng Linh đầy vẻ nịnh bợ bắt chuyện.

Triệu Băng Linh nhìn mà thấy rùng cả mình.

“Tiểu sư thúc, người không sao chứ ạ?”

Trương Khải lao đến cạnh Tần Khải nhanh như tên lửa, say đó quan tâm hỏi han.

Tần Khải chẹp miệng như thể mất hứng: “Các người không thể đến chậm một chút à? Tôi đang chuẩn bị ra tay mà…”

Đầu Trương Khải đầy vạch đen.

“Dương Luân, ông hãy giải thích rõ ràng cho tôi, chuyện này là thế nào?”

Đinh Kim Phúc lườm Dương Luân như muốn ăn thịt ông ta, nhưng vừa nói xong thì ông ấy đã ho khù khụ.

Có thể thấy sức khoẻ của Đinh Kim Phúc không tốt.

Nếu không nhờ có thư ký đỡ thì chắc ông ấy đã tức đến mức nổ phổi rồi.

“Chuyện… chuyện gì ạ?”

Song, Dương Luân cũng không hiểu ra làm sao nên hỏi lại.

“Lại định giả ngu à?”

Đinh Kim Phúc nghe xong thì suýt tức đến mức bùng cháy.

Vệ sĩ đứng sau lưng ông ấy bước ra rồi xách cổ Dương Luân lên bằng một tay trước mặt tất cả mọi người, sau đó còn tát cho ông ta hai phát.

Chờ khi vệ sĩ ném Dương Luân xuống thì mặt ông ta đã sưng phù, nói chung là thảm.

Đinh Kim Phúc hỏi lại: “Tôi hỏi lại lần cuối, là ai đã làm hỏng chiếc xe ba bánh của bác sĩ Tần?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK