Mục lục
Đệ nhất tiểu thần y - Bé Heo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Hồ Tiểu Chiêu thấy bố mình muốn chống lưng cho mình nên cũng cảm thấy mừng rỡ.

“Bố, là anh ta đánh con, còn người kia nữa”.

“Nếu bố đến muộn một chút nữa, họ sẽ đánh chết con mất”.

Hồ Tiểu Chiêu căm hận nghiến răng.

Đầu tiên là chỉ Đinh Quốc Cường, sau đó lại chỉ vào Tần Khải.

“Nhất là cái tên đó, bố, con phải cắt đứt đầu lưỡi hắn, chặt cả hai tay hắn”.

Hai lần bị Tần Khải phá hỏng chuyện tốt, Hồ Tiểu Chiêu cũng hận anh thấu xương.

Cơ hội tốt như vậy, anh ta chỉ ước gì bố mình chỉnh chết Tần Khải.

Nghe nói thế, Tần Khải hơi nhíu mày.

Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng động chân động tay với Hồ Tiểu Chiêu.

Hồ Tiểu Chiêu ngậm máu phun người, muốn đối phó với anh mà trở nên vô liêm sỉ như vậy.

Đổng Thiên Dương nhìn theo hướng con trai chỉ, ánh mắt lướt qua Đinh Quốc Cường, sau đó nhìn sang Tần Khải.

Chỉ cảm thấy Tần Khải hơi quen, Đổng Thiên Dương nhìn thêm vài lần.

Nhưng cho dù là cách ăn mặc hay khí chất của Tần Khải cũng không có chỗ nào đáng để ông ta chú ý đến, ông ta lập tức dời tầm mắt đi.

“Ông chủ Đinh, Tiểu Chiêu có lỗi trước nhưng dù sao nó cũng vẫn là một đứa trẻ, đường đường là nhà họ Đinh mà lại ra tay nặng với nó như vậy, ông cho rằng nhà họ Đổng biến mất rồi sao?”, Đổng Thiên Dương lạnh lùng nói.

Đinh Kim Phúc đè nén một bụng lửa giận, lúc này cũng không thèm khách sáo nữa.

“Vậy à? Hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn là trẻ con, gia chủ nhà họ Đổng dạy con như thế à?”

“Hừ, chuyện của nhà họ Đổng tôi chưa đến lượt ông nhúng tay vào. Tôi chỉ biết con trai tôi bị đánh, phải cho tôi lời giải thích rõ ràng”.

Đổng Thiên Dương hừ một tiếng, nhắm vào Đinh Kim Phúc, một bộ không muốn nhân nhượng.

Thấy thế Đinh Kim Phúc cũng sầm mặt, ông ấy đã hiểu rồi.

Ngay từ đầu Đổng Thiên Dương đã không định nói lý rồi.

Hoàn toàn không phân biệt phải trái đúng sai, muốn chống lưng cho Hồ Tiểu Chiêu.

Thấy Đổng Thiên Dương không thèm nói lý, mấy người nhà họ Đinh cũng tức giận.

Ai nấy cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đổng Thiên Dương, có vẻ như chỉ cần một câu nói của Đinh Kim Phúc thì sẽ sống chết với họ.

Hồ Tiểu Chiêu đứng sau lưng Đổng Thiên Dương, hai tay chống nạnh, khiêu khích nhìn mấy người nhà họ Đinh, nhất là khi nhìn đến chỗ Tần Khải, anh ta trợn mắt nhìn anh.

Chỉ có hai chữ có thể miêu tả vẻ mặt này, thiếu đánh.

“Đinh Kim Phúc, tôi cũng lười nhiều lời với ông, nếu con trai tôi đã thành ra như vậy rồi thì đừng động tay động chân nữa”.

Đổng Thiên Dương tỏ ra kiêu ngạo, còn chưa nói hết lời đã cười mỉa.

“Chỉ cần người vừa ra tay đó quỳ xuống cúi đầu xin lỗi con trai tôi, chuyện này xem như xong”.

Một câu nói lại khiến cả nhà họ Đinh nhíu mày, vẻ mặt không phục.

Hiển nhiên là Đổng Thiên Dương đang định trở mặt.

Nhưng như thế thật thì chắc chắn cả hai bên đều bị thiệt, nhà họ Đổng có tự tin gì mà dám trở mặt với nhà họ Đinh?

Hồ Tiểu Chiêu nhìn người nhà họ Đinh không phản ứng, vẻ mặt càng thêm đắc ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK