“Tôi nghĩ nói cổ đại là xã hội phong kiến là không đúng, phong kiến là xây dựng chế độ quyền lực, về bản chất là mặc kệ quyền lực của địa phương nên bắt đầu từ thời Tần, thật ra nói đúng hơn là một chế độ quyền tập quyền. Thầy Ngưu, thầy nói có đúng không?”, Tần Khải nói đến cái gì đều có thể đáp được.
Từ nhỏ đến lớn anh sống trong núi, thứ có thể đem ra để giải trí là các loại sách.
Tần Khải đã đọc hầu hết mọi thể loại như các văn hóa như cổ đại, hiện đại, trong nước, nước ngoài.
Anh đọc nhiều nhưng không tinh thông, không thể nói chi tiết trong đó được nhưng vẫn hiểu được một ít.
Phó giáo sư luật học Ngưu Quân này gặp phải Tần Khải, chỉ vài câu đã bị Tần Khải khiến cho không nói được gì.
Dù Tần Khải nói gì, Ngưu Quân không hiểu cũng phải giả vờ hiểu, chỉ đành phối hợp gật đầu.
Nhất là mọi ánh mắt xung quanh đều nhìn sang bên này, khiến Ngưu Quân phải làm thế.
Gã chỉ ước gì bước đến tát cho Tần Khải hai bạt tai.
Nhưng ánh mắt Chu Tư Tư lại hơi khác.
Những gì Tần Khải nói đều là những thứ cô ấy biết, chẳng khác gì trong sách.
Chu Tư Tư không ngờ Tần Khải thích lợi dụng sơ hở để sàm sỡ này lại có kiến thức rộng đến thế.
Ngược lại Ngưu Quân được gọi là phó giáo sư lại chẳng khác nào học sinh gặp giáo viên khi ở trước mặt Tần Khải, không xen vào được câu nào.
“Khụ khụ… trước tiên để lịch sử sang một bên đã, chúng ta uống chút rượu đi, ha ha…”
Ngưu Quân cười gượng, ra sức rót rượu vào ly Tần Khải.
Để mặc cho Tần Khải cứ thế nói thì e là một đám giáo viên ở đây hợp lại cũng chưa chắc có thể đánh bại Tần Khải.
Điều này quả thật là chuyện mất mặt với họ.
“Nếu không có quy luật thì sẽ loạn, uống rượu cũng nên có chút gì đó văn học, hay là chúng ta đối thơ đi, không đối được thì phạt rượu. Thầy Ngưu, thầy nghĩ thế nào?”
Tần Khải nâng ly rượu lên, vẫn cười híp mắt, chậm rãi uống.
“Chẳng ra sao cả! Khụ khụ…”
Ngưu Quân suýt nữa không thể kiềm chế mà nổi giận, nhưng lời vừa đến miệng thì vội vàng đổi lời: “Ý tôi là đối thơ quá phiền phức, cậu lại còn trẻ như thế, chỉ sợ cậu bị thiệt, hay là chúng ta chơi xúc xắc, đơn giản dễ hiểu”.
Ngưu Quân vừa dứt lời, Chu Tư Tư phải nhịn cười.
Làm thế Tần Khải đâu thể chịu thiệt, rõ ràng không phải là đối thủ của Tần Khải.
Những người khác cũng nể mặt mũi, ngay cả phó hiệu trưởng Quách cũng nói: “Phải đó, chơi xúc xắc đi, đơn giản, đừng có làm mấy cái rườm rà phức tạp”.
“Được thôi, thầy Ngưu là người mời mà, vậy tôi là khách theo chủ là được”.
Vừa dứt lời, Tần Khải cảm thấy eo mình hơi đau.
Mặc dù động tác của Chu Tư Tư rất nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng miệng Tần Khải.
“Anh, anh ngốc à! Chơi xúc xắc, anh chẳng phải sẽ uống chết sao?”
Chu Tư Tư ghé sát bên tai Tần Khải lo lắng nói.
“Sợ gì chứ, chẳng phải còn cô đó sao?”, Tần Khải lắc đầu, cười híp mắt nói.
“Anh… tôi, hừ!”