Mục lục
Đệ nhất tiểu thần y - Bé Heo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Biết trước thế này thì ban nãy hà cớ gì phải làm vậy!”

Tần Khải xua lắc lắc cánh tay, Đinh Quốc Cường mới chịu buông.

Tần Khải đi tới trước giường bệnh, vươn tay lật mở mí mắt Đinh Kim Lộc, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, anh lắc đầu.

“Thần y, em trai của tôi... rốt cuộc thế nào?”

Đinh Kim Phúc vội hỏi, thấy Tần Khải lắc đầu, tim nhảy thót lên cổ họng.

“Sao hả, cái này ông phải hỏi vị thần y họ Hồ ngoài cửa ấy. Ha ha... may là tôi tới kịp, trễ thêm hai phút thì thần tiên cũng chẳng cứu nổi đâu”.

Tần Khải nói xong thì lấy ra một viên thuốc không biết tên gì từ trong túi nhỏ đeo bên người, nhét vào miệng Đinh Kim Lộc.

Bệnh nhân đang hôn mê nên không có tri giác gì.

Cơ mà điều này cũng không thể làm khó được Tần Khải, anh lấy kim bạc ra hơ trên lửa vài lần.

Mọi người chỉ thấy Tần Khải ghim kim lên cổ Đinh Kim Lộc, sau đó Đinh Kim Lộc đang hôn mê vô thức mở miệng nuốt đồ vật.

Thoáng chốc, thuốc đã được nuốt xuống, nhưng nét mặt Tần Khải vẫn chẳng hề thả lỏng.

Anh lại lấy từ trong túi ra một bộ kim châm cứu.

Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường, người nhà họ Đinh đều lo lắng đứng một bên.

Kim trong túi đựng có độ dài khác nhau, độ dày cũng không giống.

Cây nhỏ thì chưa tới một centimet, lớn thì dài bằng bàn tay.

Có cây mảnh như lông trâu, cây thì thô dày như kim may áo.

Mấy cây kim bạc này được đựng chung, số lượng lên tới mấy trăm.

Người ngoài nghề nhìn thì không thể phân biệt nổi nhưng Tần Khải lại chẳng cần nhìn, anh cứ giơ tay là lấy chính xác loại mình cần.

Anh ghim kim tìm huyệt vị không hề tốn sức, thuần thục trôi chảy.

Từ Vọng Đức một bên muốn hỗ trợ nhưng không thể chen vào.

Thấy thủ pháp thành thạo của Tần Khải, ông ấy há hốc mồm ngạc nhiên, mắt quan sát cẩn thận.

Từ khi tốt nghiệp viện y tới lúc hành nghề, ông ấy đã chữa bệnh hơn hai mươi năm.

Từ Vọng Đức lại chỉ có thể nhìn ra vài mục đích khi ghim kim của Tần Khải.

Năng lực này mà thuộc về một bác sĩ Đông y bảy, tám mươi tuổi thì Từ Vọng Đức còn có thể chấp nhận.

Nhưng điều quan trọng là tuổi của Tần Khải, anh còn trẻ như vậy mà trình độ chữa bệnh đã xuất sắc cỡ này.

Nói là thần y đương thời cũng chưa đủ thể hiện tài năng của anh.


Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường không phải dân trong nghề, cũng không nhìn ra được gì nhưng thấy cách ghim kim của Tần Khải, họ cũng biết anh không phải kẻ tầm thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK