Phương Minh Trung bị lời này doạ sợ đến mức khơi dậy cả những cơn sóng trong dạ dày vốn đã nằm ngủ im.
Trên trán người đàn ông hằn lên những nếp nhăn theo cơn đau từ dạ dày ập xuống.
"Em đang nói linh tinh gì vậy?"
Kiều An đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Phương Minh Trung rồi lạnh nhạt cất lên từng chữ.
" Linh tinh sao, thế nào gọi là linh tinh."
" Anh luôn miệng nói anh và cô ta không có chuyện gì. Thật là không có chuyện gì sao?"
Phương Minh Trung còn đang ngơ ngác chưa hiểu Kiều An đang nói gì thì đã thấy cô trưng lên vẻ mặt ghét bỏ về phía mình, giọng nói đầy ấm ức.
" Anh tự xem đi."
Vừa nói cô vừa ném tập báo trên tủ đầu giường lên người Phương Minh Trung.
Hình ảnh anh đang nhìn Lâm Tuệ Mẫn dịu dàng cùng nụ cười tuẫn mĩ đã doại cho Phương Minh Trung sợ tái mặt rồi những dòng chữ giật title câu view đến chói mắt. Cái gì mà " hẹn hò bí mật" với cả" mối tình đi cùng năm tháng khiến người đàn ông lạnh hết cả sống lưng.
Phương Minh Trung đọc mấy câu đã hằn lên từng tia máu đỏ trong mắt. Rõ ràng khi đó anh sợ cô hiểu lầm nên đã cố tình nói với đám phóng viên rằng
mình và Lâm Tuệ Mẫn chỉ là bạn, tiện đường nên trò chuyện mấy câu vậy mà trên mặt báo kia lại in rõ từng từ. "Trước sảnh lớn hội trường, vị giám đốc trẻ tuổi tài hoa đã công khai dẫn bạn gái rời đi" rồi lại" Trước mặt đông đảo các
nhau từng ánh mắt dịu dàng..."
Thật là làm cho Phương Minh Trung tức đến nổ con người, anh không còn đủ nhẫn lại để đọc hết những dòng tiếp theo.
Sau khi ổn định lại cảm xúc Phương Minh Trung mới hít một hơi thật dài trầm giọng nói.
" Nghe anh giải thích được không? Mọi chuyện không như em thấy đâu."
Kiều An: " Không phải đã rõ ràng như vậy rồi sao, lúc nào cũng nói " hãy tin anh", tin anh để anh biến em thành con ngốc lần nữa à".
Phương Minh Trung: " Tất nhiên là không phải như vậy"
" Sao em có thể không có chút lòng tin nào với bạn trai mình như vậy chứ."
" Đi theo anh"
Vừa nói anh vừa với chiếc áo khoác choàng lên vai cô rồi lại kéo cô về phía
phòng mình.
Bật chiếc laptop trên bàn làm việc, Phương Minh Trung tìm đến đoạn video camera ghi hình trong buổi lễ ra mắt sản phẩm.
Sau khi xem được đoạn video hình ảnh anh vừa ra đến cửa thì Lâm Tuệ Mẫn chạy theo sau, tiếp đó là phóng viên tới rồi anh nói gì đó và rời đi, cảnh cuối cùng chính là Lâm Tuệ Mẫn chật vật được người quản lí của cô ta đưa đi thì Kiều An chắc chắn sự thật không giống báo đưa tin. Cảnh Lâm Tuệ Mẫn chật vật chính là minh chứng rõ ràng nhất vì không ai được yêu thương lại mang sắc mặt đau khổ như vậy.
Nhìn Kiều An ngồi thẫn thờ trước màn hình máy tính Phương Minh Trung cất lời trêu chọc cô.
"Em nhìn nó như vậy nó xấu hổ lắm đấy."
Kiều An gật gật đầu rồi đứng dậy muốn về phòng thế nhưng cô chưa đi được mấy bước đã thấy có bàn tay kéo mình lại rồi ôm chặt trong lòng.
"Em lại định chạy làng à. Sao có thể dễ chạy như vậy được."
Kiều An: " Anh không thấy em đang đi à, chạy gì mà chạy."
"Vậy sao"_ Buông người trong lòng ra, Phương Minh Trung nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
"Vì chuyện này mà em giận anh bao nhiêu ngày như vậy sao"
Kiều An: " Chẳng lẽ chuyện này không đáng giận".
Phương Minh Trung nhìn cái mặt cau có kia mà không nhịn được đưa tay ra nhéo nhéo lên má cô mấy cái. Xoay người cô ngồi xuống giường rồi anh mới nhẹ giọng từng chữ.
" Nếu em giận anh, em có thể nói cho anh biết được không?"
" Có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết. Từ nay về sau không được im lặng một mình rồi tự tuyên án cho anh như này nữa."
"Em biết khi nãy anh sợ lắm không? Anh rất sợ để mất em lần nữa"
Nhìn vào gương mặt anh tuấn có phần nhợt nhạt, Kiều An khẽ gật đầu đồng ý đề nghị của Phương Minh Trung, áy náy cất lời.
"Em xin lỗi."
Phương Minh Trung vẫn chưa chịu buông tha, hai bàn tay ghì chặt lên vai cô chất vấn nhẹ nhàng.
" Còn nữa, sao lại đi dự tiệc cùng tên họ Cao kia nữa vậy."
Với câu hỏi này Kiều An vênh mặt lên đối diện với ánh mắt đang chất vấn mình không mặn không nhạt đáp lời.
" Không lẽ anh ra ngoài gặp người tình được còn em thì không."
Phương Minh Trung: " Em..."
Thật là không biết phải nói sao với cô luôn, ý cô chính là ông ăn trả thì bà đây ăn nem sao. Ngang ngược đến vậy cơ đấy. Phương Minh Trung nhìn vào đôi mắt ngang bướng còn chưa kịp nói thì thì lại nghe một lời tuyên bố rành mạch rõ ràng.
"Em đã nói không chung chạ đàn ông với người khác. Nếu anh không là của một mình em thì em cũng sẵn sàng ném đi không luyến tiếc."
Cái gì vậy, người đàn ông cười khổ nhìn cô bạn gái mà á khẩu. Lúc lâu sau anh mới có thể tiêu hoá được lượng thông tin vừa tiếp nhận.