Đồng hồ chỉ 4 giờ sáng, lúc này Phương Minh Trung mới có nhịp thở đều đặn, sau khi uống xong cốc nước anh ngoan ngoãn nằm ngủ.
Kiều An kéo ghế ngồi bên cạnh giường xem điện thoại được một lúc, hai hàng lông mi cô như dính chặt vào nhau. Cơn buồn ngủ ập đến, Kiều An từ từ buông lỏng chiếc điện thoại trong tay, gục đầu xuống giường ngủ thiếp đi mất.
Những tia nắng ban mai chiếu qua khung cửa Kính làm bừng sáng cả căn phòng.
Hơn 6 giờ, Phương Minh Trung bị cơn đói đánh thức, anh uể oải mở mắt một cách khó nhọc.
Vừa định bước xuống giường, Phương Minh Trung hoảng hốt dụi dụi hai mắt.
Nhìn người ngục đầu trên thành giường đang say giấc, trong đầu Phương Minh Trung hiện lên từng hình ảnh tối qua một cách rõ ràng.
Những hình ảnh đó giống hệt những năm trước. Mỗi lần anh lên cơn đau dạ dày cô đều thức cả đêm chăm sóc anh.
Khoé môi Phương Minh Trung khẽ cong lên, ánh mắt dịu dàng nhìn người trước mặt. Giờ đây nhìn cô mang vẻ mặt hiền dịu như trong kí ức của anh năm nào, Phương Minh Trung bất giác đưa tay ra cài lại mấy lọn tóc vương trên má Kiều An.
Anh lấy một tấm chăn khoác lên vai cho Kiều An rồi nhẹ nhàng ra khỏi giường.
Việc đầu tiên Phương Minh Trung làm sau khi vệ sinh cá nhân xong chính là gọi đi mấy cuộc điện thoại.
Cuộc gọi đầu tiên chính là báo cho người giúp việc nghỉ làm ngày hôm nay.
Anh không thích sống cùng nhà với người lạ nên chỉ thuê giúp việc đến theo giờ. Bình thường Phương Minh Trung đi cả ngày, bữa trưa và bữa tối anh đều ăn tại công ty. Người giúp việc có 2 tiếng để chuẩn bị đồ ăn sáng cho Phương Minh Trung và dọn vệ sinh căn nhà.
Hôm nay Phương Minh Trung không muốn bị người khác làm phiền nên đặc biệt cho người giúp việc nghỉ làm một hôm.
Người thứ hai nhận được cuộc gọi của Phương Minh Trung chính là tổng giám đốc công ty thiết kế Tâm Anh.
Một cuộc gọi khác là cho trợ lí Bảo Lâm.
Gần 7 giờ, Kiều An cảm giác thấy cánh tay tê buốt mới từ từ tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên của cô là nhìn về phía trước mặt, không thấy Phương Minh Trung đâu.
" Anh ta dậy được rồi sao."
Tự hỏi chính mình rồi Kiều An liếc nhìn đồng hồ trên tường 1 cái.
Bước chân Kiều An vội vã chạy xuống lầu.
Đập vào mắt cô là hình ảnh Phương Minh Trung đang ung dung ngồi đọc báo trong phòng khách. Trên người anh đang mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, sau một đêm sốt liên tục nhưng nhìn anh như chẳng khác lạ gì, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo, anh tuấn.
Kiều An bực dọc lao đến trước mặt Phương Minh Trung quát lớn
" Phương Minh Trung"
" Anh dậy rồi mà không biết gọi tôi dậy à."
"Gọi cô dậy làm gì?"
Phương Minh Trung vẫn không rời mắt khỏi tờ báo, không nhanh không chậm trả lời Kiều An.
" Anh..."
" Tôi sắp muộn làm rồi, tôi còn phải về thay đồ, từ tối qua đến giờ tôi vẫn ở nhà anh đấy."
Kiều An chẳng buồn cãi nhau với Phương Minh Trung, cô nói lí do thay cho lời chào tạm biệt rồi nhanh chân bước về phía cửa.
vừa bước được mấy bước Kiều An lại nghe thấy giọng Phương Minh Trung vang lên.
"Ăn sáng xong tôi đưa cô đi làm."
Kiều An vẫn không dừng bước, vừa đi vừa nói.
" Đừng đùa nữa, anh nhìn tôi thế này đi làm được sao."
Lúc này Phương Minh Trung mới rời mắt khỏi tờ báo.
" Kiều An, thay đồ đi rồi ăn sáng."
Vừa nói Phương Minh Trung vừa đuổi theo kéo Kiều An lại, tay kia của anh chỉ về phía túi xách trên bàn.
Phương Minh Trung sớm đã biết sẽ có việc này nên đã sai Bảo Lâm mua mấy bộ đồ nữ.
Hành động này của Phương Minh Trung làm cho Kiều An trở nên bối rối. Ánh mắt cô ngỡ ngàng nhìn theo hướng tay chỉ của anh.
" Coi như tôi cảm ơn cô chuyện đêm qua. Tôi không muốn mặc nợ cô."
Kiều An cười nhạt trong lòng. Thì ra con người anh sòng phẳng như vậy đấy.
" Không cần cảm ơn tôi, đây vốn là tôi trả ơn anh chuyện lần trước đưa tôi về."
" Cũng là vì ông bà. Nếu anh có chuyện gì ông bà sẽ đau lòng, tôi không muốn vậy."
Phương Minh Trung xẹt qua một tia ớn lạnh. Thì ra là anh đã nghĩ nhiều, cô chăm sóc anh là có tính toán của cô chứ không phải muốn dây dưa gì như anh nghĩ.
Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, Vài giây sau Phương Minh Trung buông cánh tay đang giữ Kiều An ra, giọng nói lạnh lùng như có như không.
" Thay đồ rồi ăn sáng đi làm. Coi như tôi cho cô nợ. Còn không nhanh là muộn làm đấy."
Vừa nói Phương Minh Trung vừa giơ chiếc đồng hồ đeo tay lên ra hiệu cho Kiều An xem giờ.
Chưa đợi Kiều An nói gì anh đã cầm túi đồ ấn vào lòng cô rồi đẩy cô đi theo hướng cầu thang.
" Không cần tôi phải chỉ phòng tắm trong căn nhà này cho cô đâu nhỉ."
Kiều An nghe ra được ý cười cợt nhả trong lời nói của anh, ánh mắt cô liếc qua tặng cho Phương Minh Trung một viên đạn.
499f80fbbd4c055880ca319a22b4726d6bdd267d6bbeac99d75df052fdbb9132
Policy_Icon_v1