• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều An giường đôi mắt to tròn nhìn Phương Minh Trung như thể cô vừa nghe nhầm gì đó. 

Không phải lúc trước Lâm Tuệ Mẫn luôn miệng nói vì cô mà cô ta và Phương Minh Trung mới tan vỡ sao. Năm đó cô luôn sống trong cảm giác tội lỗi vì nghĩ mình là tội đồ, là kẻ thứ 3 nhưng giờ đây chính miệng Phương Minh Trung nói ra điều này, xem ra cảm giác tội lỗi của cô đã dư thừa rồi. 

Bị Kiều An nhìn đến không chớp mắt, Phương Minh Trung cất giọng lo lắng. 

"Em sẽ không vì vậy mà ghét anh hơn đấy chứ." 

Chờ đợi mãi lúc lâu Kiều An mới nhàn nhạt tiếp lời 

" Không vì vậy thì tôi cũng đâu có thích anh." 

Phương Minh Trung:".." 

Phương Minh Trung trưng lên một nụ cười khổ, đúng là cô chẳng còn thích anh, những ngày qua họ luôn ở chung nhà, ăn chung mâm thế mà ngay cả việc cô ra ngoài ăn không về cũng chẳng thèm nói cho anh nghe một câu. Có lẽ với cô, anh chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi. 

Nhận ra sự hụt hẫng trên mặt Phương Minh Trung, Kiều An lại hạ giọng. 

"Được rồi, đi ngủ thôi, đã khuya lắm rồi." 

Phương Minh Trung:" Ngày mai anh vẫn còn việc ở công ty. Đợi anh xong việc chúng ta cùng vào thành phố với ông bà được không?" 

Kiều An vừa nói vừa cười Phương Minh Trung 

" Anh đi từ công ty về nhà chẳng gần hơn à, còn quay lại đây cho xa." 

Phương Minh Trung: "Anh muốn về cùng em" 

Kiều An: " Được rồi, không phải mai còn đi làm sao, mau đi ngủ đi." 

Nói rồi Kiều An đứng lên kéo Phương Minh Trung ra khỏi phòng, trên môi còn cong lên một nụ cười xinh đẹp. 

" Cảm ơn anh". 

Phương Minh Trung bị câu nói này làm cho ngơ ngác thế nhưng anh chưa kịp hỏi thêm câu gì đã thấy mình và người trước mặt bị ngăn cách bởi màu nâu nâu của cánh cửa gỗ vững chắc. 

Ngày hôm sau Phương Minh Trung dậy chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho Kiều An rồi lặng lẽ đi làm, đêm qua cô ngủ muộn lại biết cô thích ngủ nướng thế nên anh cố tình không gọi cô dậy để cô nghỉ ngơi. 

11 giờ trưa, xử lí xong hết đống sổ sách trên bàn, Phương Minh Trung nhanh chóng trở về căn nhà ven thành phố vì sợ Kiều An đợi lâu. 

Bước vào nhà, sự tĩnh lặng khiến anh có cảm giác kỳ lạ. Mới hơn 11 giờ, nếu không phải Kiều An đang chơi game thì cũng là xem phim hài, đầu có cho căn nhà được tĩnh lặng như vậy. Bước qua bếp, những đồ ăn anh chuẩn bị vẫn bày trên bàn y nguyên không hề thay đổi. 

Cảm giác bất an thôi thúc Phương Minh Trung bước nhanh về phía phòng ngủ. 

Những tiếng gõ cửa, những tiếng gọi tên Kiều An đều không có hồi đáp lại. Lúc này Phương Minh Trung không thể tiếp tục giữ phép lịch sự, trong lòng anh đang nóng như lửa đốt, sắc mặt cũng trở lên khó coi hơn bội phần. 

Cánh cửa mở ra càng làm cho Phương Minh Trung sợ hãi. 

Kiều An nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, hai bên má đang đỏ bừng, những sợi tóc như bị dính nước dán chặt trên trán cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK