• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ nói năm đó cô yêu anh từ khi còn đi học, chính bà đã thấy trên bàn học của cô có tấm hình chụp anh được cắt từ một bài viết nào đó.

 

Chính vì vậy nên họ đã cố tình sắp xếp không để anh và cô gặp mặt,  không để cô biết chàng trai trong tấm hình chính là đứa cháu duy nhất nhà họ Phương đang du học nơi xa. Khi bà cụ đề cập đến việc kết hôn của hai người cô đã một mực từ chối tới khi biết anh chính là chàng trai trong lòng cô mới chịu đồng ý.

 

Bà cụ còn nói những năm qua là anh đã hiểu lầm cô. Cô không ham muốn tiền bạc gì nhà họ, nếu anh không phải người cô thầm thương thì nhà họ có giàu có hơn đi nữa cô cũng không chịu làm vợ anh.

 

Dừng lại dòng suy nghĩ, Phương Minh Trung ngồi xuống ghế không nhanh không chậm cất lời.

 

" Tại sao khi đó em không nói cho tôi biết?"

 

Kiều An thấy Phương Minh Trung nhìn mình lâu như vậy đã khó chịu lại thêm câu hỏi không đầu không cuối này càng làm cô khó chịu hơn.

 

Giọng nói cũng có phần cáu gắt.

 

" Khi đó là khi nào? mà nói chuyện gì mới được chứ."

 

Phương Minh Trung nuốt một hơi rồi lại thở dài.

 

" Chuyện năm đó chúng ta kết hôn, bà đã nói lại với tôi rồi."

 

Nhắc đến việc kết hôn, Kiều An lại cảm thấy ong ong trong đầu. Không phải những ngày qua bọn họ đang  yên ổn sao, mọi chuyện đang tốt đẹp tự nhiên nhắc lại chuyện cũ làm gì không biết. Kiều An bắt đầu mất kiên nhẫn hỏi lại.

 

" Chuyện khi kết hôn là chuyện gì?"

 

" Mà có là chuyện gì thì cũng là quá khứ rồi, nhắc lại làm gì nữa."

 

Phương Minh Trung cảm nhận được thái độ chán ghét của Kiều An nhưng anh vẫn nhẹ giọng nói tiếp.

 

" Năm đó tôi luôn nghĩ em lợi dụng yêu thương của ông bà, tính toán chuyện kết hôn để sở hữu gia sản trong nhà."

 

"Tại sao em không thanh minh cho bản thân mình?"

Nghe đến đây Kiều An chỉ đành thở dài ngồi xuống ghế đối diện

 

" Chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì nữa."

 

Phương Minh Trung cảm thấy trong lòng có thứ cảm xúc đau nhói không tên. Vẫn biết cô đã buông bỏ anh thật rồi nhưng anh không nghĩ tới việc cô chán ghét anh tới mức không muốn thanh minh điều gì, tất cả đúng- sai cô đều quy vào "chuyện đã qua" để sống tiếp.

 

Thấy ánh mắt chờ đợi của Phương Minh Trung, Kiều An lại nói tiếp.

 

" Lúc đó anh cũng đâu cho tôi cơ hội để nói. Có khi nói ra anh cũng chỉ nghĩ tôi đang đặt điều biện chứng cho bản thân mà thôi."

 

Phương Minh Trung trầm ngâm vài giây, nhớ lại thái độ của mình 5 năm trước chợt thấy dùng mình ớn lạnh rồi lại thốt ra một câu " xin lỗi em".

 

Có vẻ như câu xin lỗi này gần đây anh sử dụng quá nhiều, nhiều tới mức sắp thành thục. Hễ nhắc lại chuyện trước đây là anh lại buông ra một lời xin lỗi cho cô nghe.

 

Kiều An nở một nụ cười gượng gạo, nhàn nhạt lên tiếng.

 

" Tôi nói rồi, tôi chỉ nhớ cái tên Phương Minh Trung, còn bản thân người chồng cũ tôi đã sớm quên từ lâu rồi."

 

" Chuyện lúc trước đừng nhắc lại nữa, tôi coi đó như một trải nghiệm trong thanh xuân của mình."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK