• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

" Cho chừa cái tội hư đốn."

 

" Thích uống rượu nữa này."

 

Nhìn cô gái đang co ro vì lạnh, miệng không ngừng la hét trong lòng Phương Minh Trung có chút hả hê. Ai bảo cô k uống được rượu còn uống, ai bảo lần nào cô say anh cũng là người hấng chịu hậu quả. Lần này anh nhất định phải dạy bảo cô đàng hoàng để cô biết thương yêu bản thân hơn.

 

Hơn 1 phút trôi đi, cơ thể Kiều An bắt đầu run lên bần bật, sự lạnh giá khiến hai hàm răng cô cũng đang xô đẩy nhau từng nhịp. Lúc này Phương Minh Trung mới tắt vòi nước, ném cho Kiều An một bộ đồ khác rồi nhanh chân bước ra ngoài.

 

Kiều An mang cái cơ thể run bật bật kia ra khỏi phòng tắm bực dọc nhìn Phương Minh Trung

 

" Anh lên cơn điên gì vậy."

 

Trái lại sự giận dữ của Kiều An, Phương Minh Trung lại tỏ ra như không có chuyện gì, nhẹ nhàng khoác lên vai cô chiếc áo choàng ấm  áp rồi lại nhẹ nhàng sấy khô từng lọn tóc giúp cô. Mà cũng chính những hành động này của anh cũng làm cho Kiêu vơi đi phần nào tức giận.

 

" Em uống đi, lần sau còn uống rượu say nữa anh cho em tắm cả đêm luôn."

 

Vừa nói Phương Minh Trung vừa đưa vào tay Kiều An một ly sữa ấm. Đợi cô uống hết anh mới đưa cô về phòng ngủ.

 

Anh vừa chỉnh lại nhiệt độ phòng cho ấm lên một chút quay ra đã thấy Kiều An nhắm nghiền hai mắt ngủ một cách ngon lành.

 

Nhìn cô lúc này khác hẳn cái bộ dạng mạnh mẽ, ngang ngược hàng ngày, Phương Minh Trung không nhịn được mà đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc vương trên má cô.

Nhớ lại lần trước Kiều An uống say, Phương Minh Trung lắc đầu thở dài rồi về phòng bê máy tính sang làm việc.

 

Không ngoài suy nghĩ của Phương Minh Trung. Kiều An ngủ ngon là vậy nhưng chưa tới 30 phút sau cô đã bắt đầu mê sảng.

 

Trong giấc mơ, hình ảnh vụ tai nạn thảm khốc năm nào lại hiện lên rõ từng chi tiết.

 

Người mẹ dịu dàng dắt tay cô ra xe, người ba nở một nụ cười ấm áp đội lên đầu cô chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ mà cô yêu thích. Trên chiếc xe moto cũ, cô như con chim nhỏ vui vẻ hát líu lo. Người ba chăm chú lái xe, người mẹ phía sau cô trên môi luôn trực sẵn một nụ cười hạnh phúc.

 

Một chiếc xe tải băng qua mang theo thứ âm thanh chói tai rùng rợn. Trước mắt cô trở lên mù mịt, xung quanh chỉ còn hơi tanh của mùi máu.

 

Phương Minh Trung nghe được âm thành khàn khàn khó nhọc phát ra từ phía giường, anh vội vàng gập máy tính, khi tới bên giường đã thấy bàn tay cô siết chặt tấm chăn, nước mắt cũng thi nhau lăn dài nơi khoé mắt. Bờ môi nhợt nhạt cũng đang mấp máy nói gì đó nhưng anh không thể nào nghe rõ được.

 

Phương Minh Trung liên tục gọi tên Kiều An, kéo cô tỉnh lại từ cơn ác mộng. Anh không biết cô đã mơ thấy gì nhưng nhìn vào ánh mắt cô long lanh vô hồn, trong lòng anh đầy xót xa.

 

Kiều An nhìn thấy người trước mặt lại càng oà khóc nức nở, giọng nói khàn khàn pha lẫn phần run rẩy.

 

" Tôi nhớ ba mẹ."

 

Phương Minh Trung đau lòng ôm cô trong lòng vỗ về, an ủi. Chẳng biết qua bao lâu cô gái ấy lại tiếp tục ngủ thiếp đi trong lòng anh.

 

Trở lại bàn làm việc chưa bao lâu bên tai anh lại vang lên một giọng nói yếu ớt tuyệt vọng.

 

" Chúng ta li hôn đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK