• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

"Anh làm vậy là có ý gì?" 

Phương Minh Trung nãy giờ bị Kiều An nhìn như một tội đồ, anh cảm giác như tóc mình cũng sắp đổi màu theo cái nhìn của cô, chờ đợi mãi cuối cùng Kiều An cũng lên tiếng, chỉ đợi có vậy Phương Minh Trung nhanh chóng trả lời. 

" Ý là tôi đến đây ở nhờ." 

Hai hàng lông mày thanh tú của Kiều An giật giật liên hồi, trong con mắt to tròn kia cũng ánh lên một cái nhìn khó hiểu 

" Anh phát điên cái gì vậy?" 

Phương Minh Trung vẫn cứ đủng đỉnh giót cho mình một cốc nước rồi mới nhàn nhạt mở miệng. 

" Nhà em không phải vẫn còn phòng sao, cho tôi ở nhờ mấy hôm đi." 

Kiều An:" " 

Nhìn cái mặt gian xảo kia mà lồng ngực Kiều An như muốn nổ tung ra, nhất thời cô bị chọc tức đến á khẩu. 

Hỏi thế gian này còn ai mặt dày hơn anh ta, hỏi ai vô sỉ hơn anh ta được nữa. Khi nghe ông cụ nói anh ta mang hành lí đi từ sớm, cô còn nghĩ là anh ta đi công tác xa, không ngờ tới anh ta lại đứng trong nhà cô nói những lời ngông cuồng đến vậy. 

Vài phút trôi qua, Kiều An hít một hơi lạnh dài rồi xoay người đẩy Phương Minh Trung ra cửa 

"Anh lên cơn điên cái gì vậy, nhà tôi là chỗ anh muốn đến là đến sao?" 

"Anh mau biến nhanh cho tôi nhờ." 

Đây được Phương Minh Trung ra khỏi cửa, Kiều An vội lấy hơi thở hổn hển trong lòng thầm ai oán. 

" Những người đàn ông có bề ngoài tốt đẹp bao nhiêu trong lòng lại xấu xa bấy nhiều." 

Nhìn đến cái vali của Phương Minh Trung vẫn còn trong nhà, Kiều An cáu giận mở cửa cho nó cuốn gói theo chủ nhân. 

Một lần nữa cánh cửa lại đóng sầm một tiếng nặng nề trước mặt Phương Minh Trung. 

10 giờ đêm, Kiều An đang cuộn mình trong chiếc chăn ấm chơi game, điện thoại chợt rung lên một tin nhắn. 

" Cho tôi vào nhà đi, tôi còn chưa được ăn tối." 

Vén tấm rèm cửa sổ nhìn ra, chiếc xe đen bóng vẫn nằm ngọn trong góc sân. Lại một tiếng thở dài hắt ra. 

"Anh về nhà anh mà ăn" 

Đọc xong tin nhắn, các ngón tay thon dài của Phương Minh Trung nhanh chóng di chuyển trên màn hình điện thoại. 

"Tôi đợi em mở cửa" 

Mỗi lần để Phương Minh Trung vào nhà là thế nào cũng có chuyện. Càng lúc anh càng trơ trẽn, cô nhận ra sự trơ trẽn của anh đang tăng level một cách chóng mặt. Là ai, là ai cho anh cái quyền ngang ngược như vậy. Lần này cô nhất định phải nghe lí trí, không được mềm lòng, nhất định phải dạy dỗ anh ta đàng hoàng tử tế. 

Nghĩ vậy Kiều An khẽ nở một nụ cười tự khích lệ bản thân rồi thoát tin nhắn không trả lời lại Phương Minh Trung. Do dự vài giây cô lại ấn tắt nguồn điện thoại ném nó sang một bên, nghĩ tới ngày mai cuối tuần cô tự thưởng cho mình một giấc ngủ nướng mà vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK