Cuối cùng ngày trình bày kế hoạch chi tiết của ý tưởng Sắc xuân cũng tới.
Trong phòng họp của Thiết Kế Tâm Anh, tất cả mọi người đều đang chăm chú nghe trình bày bản báo chi tiết cho ý tưởng "sắc xuân."
Từng hình ảnh chiếu lên, từng câu từng chữ truyền đến tai người nghe đều thu lại một cái gật đầu hài lòng.
Hai vị lãnh đạo đều thầm nhất trí với những gì Kiều An vừa trình bày, nhưng cả hai cùng không hẹn mà nhìn về một hướng đợi chỉ đạo.
Trái lại với sự ôn hoà cởi mở của Cao Anh thì Phương Minh Trung lại tràn đầy xa cách, lạnh lùng.
Ngay từ khi bước chân vào phòng họp anh đã không nói một lời như muốn dồn hết sự tập trung để nghe bản báo cáo.
Từ khi gặp lại Kiều An sau ba năm, Phương Minh Trung đã được thỉnh giáo nhiều lần đấu khẩu, anh biết cô cũng khá mau mồm mau miệng nhưng giờ phút nghe cô trình bày báo cáo anh lại như mở mang thêm nhận thức cho bản thân.
Trước đây anh chỉ thấy Kiều An nấu ăn khá ổn còn lại chỉ là sự vô vị, nhạt nhẽo. Dường như cô gái trong nhà anh năm nào và người đang đứng trình bày kia chẳng có liên quan gì với nhau.
Cô gái khép nép năm nào, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh khi gặp anh. Giờ lại mang dáng vẻ tự tin đứng đây khua chân múa tay, ngôn từ hoạt bát đến vậy. Từng câu từng chữ đưa ra đều có thể lọt tai người nghe với những luận điểm trọng tâm xác thực.
Anh đang nghe trình bày kế hoạch cho một dự án mà ngỡ như đang tham gia một diễn đàn văn học. Quả nhiên con mắt nhìn người của Cao Anh không hề sai. Kiều An đã cho anh một cái nhìn mới hơn về bản thân cô.
Tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên đưa Phương Minh Trung ra khỏi dòng suy nghĩ.
Bản kế hoạch của Kiều An đã được thông qua. Việc của Thiết Kế Tâm Anh lúc này chính là lên mẫu và hoàn thiện.
Trở lại An Việt, Phương Minh Trung đang tăng ca buổi tối.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn cái tên trên màn hình, hai hàng lông mày của anh hơi nhíu lại, do dự vài giây vẫn là lựa chọn bắt máy.
" Tuệ Mẫn"
Thấy có tín hiệu đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc.
" Minh Trung, anh rảnh không, em có vài câu muốn nói."
Phương Minh Trung không nhanh không chậm đáp lại một câu.
" Em cứ nói đi, anh đang nghe"
Lâm Tuệ Mẫn ngập ngừng một lúc lại vang lên giọng nói thảo mai.
" Minh Trung, chuyện lần trước là lỗi của em. Tha thứ cho em được không?"
" Em không mang hi vọng gì nhiều chỉ mong anh hiểu là em đã biết lỗi sai của mình."
" Chúng ta không thể tiếp tục đoạn tình cảm kia vậy thì có thể cùng nhau làm bạn được không? Chỉ là những người bạn bình thường thôi."
" Em thật sự không muốn chúng ta duy trì mối quan hệ như hiện nay."
" Tha lỗi cho em nhé."
Sau cuộc nổi loạn ngày hôm đó, Đợi Lâm Tuệ Mẫn ổn định lại tinh thần và sức khoẻ, Lâm Chính và Giang Ảnh đã khuyên nhủ cô ta rất nhiều.
Lâm Tuệ Mẫn không thể nghĩ được là ba mẹ cô ta nói sẽ nghĩ cách giúp cô ta lại là đi khuyên nhủ cô ta bỏ cuộc.
Một người tự cao tự đại, sống trong hào quang từ nhỏ như Lâm Tuệ Mẫn sao có thể chấp nhận bỏ cuộc, sao cô ta cam lòng chịu thua một người tầm thường như Kiều An cơ chứ.
Nếu gia thế và địa vị nhà họ Lâm không giúp cô ta níu chân Phương Minh Trung. Nếu ba mẹ cô ta không nghĩ cách giúp cô ta. Vậy cô ta chỉ đành làm việc theo cách của mình
Ở bên Phương Minh Trung nhiều năm, cô ta hiểu phần nào tính cách của anh. Cô ta biết anh có lạnh lùng nhưng tuyệt đối không phải loại người cạn tình cạn nghĩa. Chính vì vậy cách tốt nhất của cô ta là lạt mềm buộc chặt, mà bước đầu tiên cô ta phải xoá bỏ được khoảng cách hiện tại với Phương Minh Trung.
Có trời mới biết để thốt ra được những lời vừa rồi cô ta đã phải nghiến răng tập luyện bao nhiêu lần trước gương.
Quả không ngoài tính toán của Lâm Tuệ Mẫn, đầu dây bên này Phương Minh Trung hơi sững lại. Phương Minh Trung nhận thấy Lâm Tuệ Mẫn đã biết lỗi thì anh cũng không thể làm khó cô ta. Cô ta không nhắc đến đoạn tình cảm đã qua mà chỉ muốn làm bạn, anh không thể không cho cô ta một chút mặt mũi.
Phương Minh Trung nhấp một ngụm cafe chầm chậm nói.
" Được rồi, sau này đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa."
Mặc dù trong giọng nói của Phương Minh Trung có chút lạnh nhạt, miễn cưỡng, anh không nói thẳng ra là chấp nhận làm bạn như những lời Lâm Tuệ Mẫn vừa nói nhưng cô ta biết bước đầu trong kế hoạch của mình đã thành công.
" Cảm ơn anh, vậy em không làm phiền anh nữa nhé."
Lâm Tuệ Mẫn nở ra một nụ cười hài lòng rồi thông minh lựa chọn kết thúc cuộc nói chuyện.