• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Trong khi Kiều An ăn tối vui vẻ thì Phương Minh Trung lại đi ra đi vào trong ngôi nhà rộng lớn. 

Nhìn anh đi đi lại lại đến một người điềm đạm như ông cụ cũng phải lên tiếng 

" Bây giờ còn có thói quen đi thể dục trong nhà nữa ư". 

Biết ông cụ đang châm chọc mình nên Phương Minh Trung cũng mạnh dạn tiếp lời 

"Ở đâu mà chẳng đi được ạ.". 

Bà cụ đang thong dong uống trà cũng không nhịn được cười, nhìn thằng cháu ngang ngạnh giáo huấn. 

" Cháu đã thấy hối hận chưa. Bây giờ người ta như bông hoa thắm, có nhà nào mà không muốn hái về trưng." 

Phương Minh Trung nhìn sang bà cụ chống chế. 

" Không phải cháu đã xin lỗi cô ấy rồi sao?" 

Bà Phương: " Cái thằng ranh này, một câu xin lỗi của cháu là xoá bỏ được hết nỗi đau cho nó hay sao." 

Phương Minh Trung thẫn thờ theo lời bà cụ nói, anh tiến lại bàn trà, nhấp một ngụm trà cho ấm người rồi xin phép ông bà cụ rời đi. 

Trong một quán bar lớn, tiếng nhạc trầm bổng nhộn nhịp, ánh đèn nhấp nháy đến chói mắt, 3 thanh niên đang chạm ly uống rượu. 

Từ Hướng lên giọng than vãn. 

"Lão Phương, cậu thay đổi chóng mặt tôi quá." 

Tiếng Hoàng Bách ùa theo. 

"Tôi nói cậu nghe này, giờ cậu muốn theo đuổi vợ cũ thì phải mặt dày, phải vứt bỏ liêm sỉ, may ra còn có cơ hội." 

 

Phương Minh Trung ngửa cổ uống hết thứ nước đỏ cay nồng trong ly rồi nheo mắt nhìn 2 người trước mặt. 

" Mặt tôi chưa đủ dày sao, cô ấy còn bảo da mặt tôi làm từ da cá sấu đấy." 

Vừa nghe được câu này, doạ Hoàng Bách và Từ Hướng xuýt chết sặc, cả hai cùng không nhịn được mà thả cho cơ miệng giãn rộng hết mức. Âm thanh trong cổ họng bọn họ cũng theo đó mà vang lên đầy hả hê. 

Từ hướng: " Khi nào cậu từ chối tất cả mỹ nhân trong thành phố này chỉ để theo đuổi Trần Kiều An thì cậu sẽ biết luật nhân quả là có thật." 

Hoàng Bách vừa nhâm nhi ly rượu trong tay vừa gật gật đầu phù hoạ cho lời Từ Hướng nói. 

" Nhân quả cái con khỉ". Phương Minh Trung chửi thề một câu rồi lại ngửa cổ uống thêm một ly rượu. 

Hoàng Bách: " Cậu không tin thì thử đi" 

Nở một nụ cưới tinh quái, Hoàng Bách lại tiếp tục. 

"À, trước lúc đến đây, tôi thấy Kiều An cùng Cao Anh tới nhà hàng của tôi đấy." 

" Cậu còn do dự nữa chỉ sợ cô ấy sớm đã thành vợ người ta rồi." 

Những lời này lại như xoáy sâu vào tâm trí Phương Minh Trung, lúc này cả vị thơm ngậy của nhân đậu phộng trong miệng anh cũng trở lên nhạt nhẽo. 

Thở ra một hơi dài, Phương Minh Trung ảo não cất lời 

"Tôi phải làm sao" 

Nhanh như đại bác, Hoàng Bách bắn ngay một tràng. 

" Còn làm sao, không phải đã nói cậu phải mặt dày nữa lên sao. Tìm vợ đã khó, tìm lại vợ cũ càng khó trăm bề."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK