Mỗi ngày Kiều An đều đi làm, tan ca sẽ tới chung cư của Thanh Tâm chơi cùng Minh Kiều một lúc. Con bé vừa về nước, cô muốn cùng con từng chút một làm quen với môi trường mới. Dù công việc có mệt mỏi hay áp lực đến đầu nhưng khi ôm cục bột nhỏ trong tay cô đều cảm thấy thế giới này thật bình yên.
Điều làm cô cảm thấy áy náy nhất lúc này là vẫn chưa thể cùng con sống chung một mái nhà. Thời điểm này cô vẫn chưa thể cho Phương Minh Trung biết đứa bé của bọn họ vẫn còn sống, công chúa nhỏ đã được 3 tuổi, tên Trần Minh Kiều vì vậy chỉ đành để con bé ở cùng Thanh Tâm thêm một thời gian nữa.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc tiết trời đã chuyển sang màu nắng hạ.
Sau khi rửa chén bát xong, Phương Minh Trung quay lại phòng lấy thứ gì đó giấu trong túi áo rồi mới đi ra.
Lúc này Kiều An đang nằm dài trên sofa lưới điện thoại. Dạo này cuộc sống của cô an nhàn cực độ, cơm có người nấu tận nơi, ăn xong lại có người thu dọn chiến trường, thậm chí phơi đồ, dọn nhà cũng chẳng cần phải đụng tay. Việc của cô chỉ là làm việc và làm đẹp. Như vậy bảo sao người ta không ngưỡng mộ cho được.
"Hôm nay mệt lắm không?"
Kiều An lười biếng liếc mắt nhìn lên người đàn ông trước mặt một cái rồi than thở.
" Mệt muốn chết luôn, cô ấy kéo em đi mấy vòng trung tâm thương mại"
" Anh nhìn đi, chân en sưng hết lên rồi này."
Vừa nói cô vừa đưa tay chỉ chỉ về phía chân mình làm minh chứng cho lời nói.
Phương Minh Trung nhìn cái mặt nhăn nhó của Kiều An không nhịn được mà cúi xuống nhéo nhéo mấy cái, lại tiếp tục những lời quan tâm.
" Còn đau ở đâu nữa?"
"Đây" vừa VỖ VỖ lên vai mình Kiều An vừa oán trách.
" Đi lấy chồng thôi mà, mua nhiều đồ như vậy làm gì không biết hại em xách đồ muốn gãy cảnh luôn."
Khẽ ngồi xuống bên cạnh bóp vai cho Kiều An, Phương Minh Trung trầm lặng vài giây mới có thể lên tiếng.
"Thanh Tâm và Trí Minh cũng đã tính chuyện kết hôn rồi, vậy bao giờ mới đến chúng ta."
Vừa dứt lời Phương Minh Trung liền thấy Kiều An ngồi bật dậy như một chiếc lò xo, trên mặt còn hiện lên cả sự lúng túng.
" Chúng... chúng ta sao?"
Gần đây cuộc sống của bọn họ êm đềm quá, mỗi ngày đều cùng nhau đi làm, cùng nhau đi chơi, ngoại trừ việc hai người ở hai phòng ra thì cũng chẳng khác gì đối vợ chồng trẻ, Kiều An cảm thấy như vậy là đủ nên khi nghe câu hỏi kia cô mới giật mình đến vậy.
Phương Minh Trung dâng lên chút cảm xúc hụt hẫng nhưng trong lời nói vẫn cố gắng không tạo áp lực cho Kiều An.
"Anh bỏ nhà theo em lâu vậy rồi, em không tính chịu trách nhiệm với anh sao?"
Kiều An bật cười nhìn gương mặt giả nai trước mắt.
"Làm như anh, người ta gọi là vừa ăn cướp vừa la làng đấy."
" Anh có thấy ai đi ăn nhờ ở đậu lại còn đòi chủ nhà chịu trách nhiệm nữa không?"
Kéo Kiều An vào lòng, Phương Minh Trung hạ giọng thì thầm bên tai cô.
"Anh không biết nhưng em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh"
Bị hơi thở của người đàn ông phảng phất bên tai, Kiều An càng lúng túng, cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, giọng nói ngang ngược che đi sự ngại ngùng.
"Trách nhiệm cái gì chứ..."
Trưng lên một nụ cười mê hồn, Phương Minh Trung đủng đỉnh nhả ra mấy từ.
"Cho anh một danh phận đi."
Kiều An bị hai chữ danh phận kia làm cho bật cười thành tiếng, cô cười vui vẻ đến híp cả mắt lại.
Khi đôi mắt ấy vừa mở ra được một chút, Kiều An ngỡ ngàng nhìn người đàn ông quỳ gối trước mặt cô, trên tay anh cầm một chiếc nhẫn kim cương sáng chói đưa ra. Giọng nói chứa đựng sự chân thành và hồi hộp.
" Làm Vợ anh nhé."
Nhìn vào ánh mắt mong chờ của Phương Minh Trung nhưng Kiều An vẫn không thể thốt lên lời nào, Nãy giờ cô vẫn nghĩ anh đang đùa giỡn mà thôi nhưng những gì vừa lọt vào tầm mắt khiến cô ý thức được sự nghiêm túc của vấn đề đang nói.
" Kiều An, anh có thể làm chồng em được không?"
Một lời này như làm bừng tỉnh cảm xúc của Kiều An.
"Em...Em..."
Đúng là thời gian này anh đối với cô rất tốt, ngay cả Thanh Tâm cũng phải thừa nhận một điều rằng Phương Minh Trung không có điểm nào để chê trách, con người này so với Phương Minh Trung của 6 năm trước dường như là hai người chẳng liên quan gì đến nhau thế nhưng để bắt đầu một mối quan hệ ràng buộc nhau thì cô vẫn chưa đủ sẵn sàng.
" Cho em thêm thời gian để suy nghĩ.".
Nghe được câu này Phương Minh Trung không còn che giấu nổi sự hụt hẫng, sắc mặt anh cũng theo đó mà trầm xuống. Anh biết từng đó thời gian vẫn chưa thể đủ để cô có thể toàn tâm toàn ý chấp nhận anh. Anh cũng nhận ra đoạn tình cảm này đối với cô mà nói thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thế nhưng khi nghe chính miệng cô từ chối trong tim anh lại giống như có ai đó bóp chặt.